MA VÂN THƯ VIỆN - Trang 147

Thạch Tử Ngưng vẫn mặc trang phục bó sát, phô bày cặp chân thon thả,

vòng eo xinh xắn, thân hình yếu điệu, làn da ngăm ngâm, đôi mắt sáng lạnh
lùng diễm lệ, quả là quyến rũ thừa sức, sắc sảo có dư, khác nào một con
phượng hoàng kiêu hãnh.

Long Vi thì là một con chim nhỏ dễ thương trong tấm áo màu hoàng

yến, cử chỉ vừa duyên dáng vừa thanh tao, không ai không say mê nụ cười
ngọt ngào tươi tắn của cô. Thạch Tử Ngưng băng giá là thế mà cũng không
nỡ làm mặt lạnh với Long Vi.

Trước khi vào trường, Long Vi đã lừa Lý Huyền một vố đau điếng,

nhưng nay trông dung nhan rạng rỡ của cô, Lý Huyền lại không tài nào nổi
nóng được. Ngẫm lại, việc cô đỗ sát hạch kế cũng tốt, tự nhiên nó có một
tiểu sư muội khả ái, chẳng phải đời sống sẽ vui vẻ hon sao?

Chúng vây quanh mình làm gì vậy nhỉ? Lý Huyền quyết định mặc kệ

câu hỏi rắc rối này, nhân lúc mặt trời chưa nóng bức, mau mau đánh thêm
một giấc rồi chuồn vào bếp xem có gì ngon lành không. Nó duỗi người,
chuẩn bị ngủ tiếp.

Một cánh tay từ bên cạnh vươn ra, túm lấy tai Lý Huyền.

Thằng bé rú lên, đau đến nỗi phải rướn mình theo cánh tay ấy mà đứng

dậy. Nó định ngoác mõm thoá mạ, thì liếc thấy chú nhân cánh tay chính là
Huyền Minh.

Đột nhiên, một giọng già nua vang lên:

- Huyền Minh, mang nó tới đây!

Huyền Minh vâng lời, lôi Lý Huyền rảo bước lại. Lý Huyền bị sức mạnh

của y ấn cho chúi đầu xuống, cố gắng rảo chân mới theo kịp. Đến nơi, chỉ
thấy Tử Cực lão nhân cũng đã ăn vận tử tế, đang đứng trước mặt mọi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.