MẶC NHIÊN - Trang 89

Thứ khiến anh gục ngã chính bởi tình yêu ấy, là tấm chân tình
người ta trao cho nhau lúc khốn đốn, hoạn nạn.

Hẳn nhiên anh tiếc cô ấy nếu cô ấy trao anh thứ đó thật.

Nhưng nếu tất cả chỉ là giả dối thì việc gì anh phải tiếc?

Anh tiếc em hơn chứ.

Em ngốc nghếch, chẳng giỏi quan tâm. Nhưng chí ít, em ôm anh
lúc anh mệt mỏi. Em cầm tay anh mỗi lúc qua đường. Tự em làm
thế, chẳng cần anh đòi, cũng chẳng cần anh hỏi.

Anh thấy mình như không thể chở che ai, nhưng có thể chở che em.

Anh thấy mình vô dụng với tất cả, nhưng với em vẫn là có ích.

Một cái kéo áo nhẹ thôi. Không nói, anh tự nghĩ: “Anh à! Dắt em đi
với!”

Vậy là đủ, khiến anh vĩ đại lắm rồi.

Suy cho cùng. Đàn ông bọn anh. Chỉ muốn vĩ đại. Trong mắt người
phụ nữ của riêng mình thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.