MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 152

tình cờ” với mục đích dần dần đưa anh gia nhập vào trong cuộc sống gia
đình của cô.

Tiêu Đồng học lái xe với Lan Lan, cùng cô ăn cơm. Có điều, mỗi khi ăn
cơm tối cùng nhau, anh buộc Lan Lan phải phục tùng nguyên tắc do anh đề
ra: Nếu bữa trước do Âu Dương Lan Lan mời thì nhất định bữa sau phải do
anh trả. Anh không muốn gây cho người khác một cái nhìn không đúng về
mình.

Bận rộn là thế nhưng không lúc nào hình bóng Âu Khánh Xuân lại rời khỏi
tâm trí Tiêu Đồng. Anh gọi không biết bao nhiêu lần vào trong máy của
Khánh Xuân nhưng câu trả lời duy nhất vẫn là: “Số nhắn của bạn tạm thời
đang khóa”. Đây là lần đầu tiên trong quá trình quan hệ với phụ nữ không
lấy gì làm phong phú của mình, anh cảm nhận được sự thất bại và vô vọng.
Cũng như như trong quan hệ với Văn Yến, Tiêu Đồng thi thoảng lại đem
những nỗi bực tức vô duyên ấy trút lên người Âu Dương Lan Lan mà
không hề quan tâm là cô nghĩ gì về mình. Cứ chiều tối hôm sau, anh lại
đứng ngoài cổng trường chờ cô.

Âu Dương Lan Lan mua cho anh một chiếc áo sơ mi đắt tiền, anh lắc đầu
không nhận. Anh nói, chiếc áo sơ mi này chỉ hợp với veston, tôi chưa có
veston nên không cần. Kết quả là hôm sau, Âu Dương Lan Lan mang đến
cho anh một bộ veston cùng nhãn hiệu với chiếc áo sơ mi. Anh vẫn lắc đầu
với lý do, là một sinh viên thì cần gì phải diện veston, mặc vào chỉ làm cho
người ta đàm tiếu. Âu Dương Lan Lan trợn mắt nhìn anh, gắt gỏng: Tiêu
Đồng, người ta nói một ngày làm thầy, suốt đời là cha mẹ. Bao lâu nay tôi
dạy anh lái xe, anh không thể có lấy một lời nói cho xuôi tai hay sao?

Thế là cuộc đấu khẩu bắt đầu, Tiêu Đồng nói:

- Là cô lôi tôi đi học đấy thôi. Cô không dạy thì tôi bỏ ra vài nghìn đồng
tìm một trường lái xe mà học cho đến đầu đến đũa. Người ta dạy dỗ và
huấn luyện một cách chính quy, đâu phải tùy hứng như cô!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.