MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 287

phòng hắt ra khỏi cánh cửa khép hờ làm chiếu sáng phân nửa hành lang,
Tiêu Đồng nghe thấy tiếng bước chân của Âu Dương Thiên tiến về phía
bàn viết, bèn quyết định: Lúc này mà không chạy xuống lầu thì còn phải
đợi đến bao giờ! Anh cúi người thật thấp, nhẹ nhàng chạy từng bước một
xuống cầu thang. Về đến phòng anh mới thực sự tin là mình đã thoát hiểm,
toàn thân mệt mỏi rã rời.

Anh nhanh chóng cởi quần áo, nằm im trên giường giả vờ ngủ nhưng lại
dỏng tai nghe ngóng tiếng bước chân của Âu Dương Thiên bước xuống cầu
thang, đến phòng bên cạnh và gõ cửa. Âu Dương Lan Lan mở cửa, giọng
hãy còn ngái ngủ:

- Sao bố lại quay về?

- Tối nay con ở nhà đấy chứ?

- Vâng, có chuyện gì vậy bố?

- Có người vào thư phòng của bố không?

- Sao bố lại hỏi vậy?

- Ai đó đã mở máy tính của bố.

- À, tối qua con và Tiêu Đồng đã mở ra để chơi game đấy.

- Tiêu Đồng?

- À, anh ấy không về, chơi quá say sưa nên anh ấy phải ngủ lại đây.

Giọng của Âu Dương Thiên đã có vẻ bớt lo lắng:

- Con với nó ngủ với nhau đấy à?

- Không, anh ấy ngủ bên phòng ấy. Sao bố lại nghi ngờ con chuyện này
chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.