MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 298

Khánh Xuân lên tiếng phản đối:

- Hai lần trước có thể tin tức tình báo không chính xác nhưng không thể nói
là chúng ta đã làm trò cười. Vả lại, ngoài hai tin không chính xác ấy, những
gì mà cậu ta cung cấp cho chúng ta về gia đình cũng như các quan hệ của
Âu Dương Thiên không phải là không có giá trị.

Khánh Xuân cũng biết rằng, cô lên tiếng biện hộ cho Tiêu Đồng cũng
chẳng khác gì biện hộ cho chính mình. Thực lòng, cô cũng chẳng quan tâm
lắm đến việc người khác đánh giá cái được hoặc chưa được của cô trong
công tác quản lý tình báo nội tuyến như thế nào mà chỉ cảm nhận rằng, nên
thừa nhận công lao của Tiêu Đồng, cho dù là ít nhất.

Trưởng phòng Mã không quan tâm lắm đến sự tranh luận giữa hai người,
ngắt ngang lời Khánh Xuân:

- Được rồi, chúng ta sẽ báo cáo lên Cục Công an thành phố thế này: Những
phán đoán đã được thống nhất. Có điều trong kế hoạch hành động cụ thể
cần phải cẩn thận, phải lưu ý đến khả năng tiến thoái.

Năm giờ sáng, trưởng phòng Mã và Xuân Cường cùng rời khỏi cơ quan để
đến nhà Cục trưởng hội ý khẩn cấp. Căn cứ theo chỉ thị của anh, Khánh
Xuân và Trường Phát chuẩn bị mọi công việc cho chuyến đi về phía Nam.
Bảy giờ ba mươi, Xuân Cường quay về một mình, trưởng phòng Mã và
Cục trưởng đã đến Bộ Công an để yêu cầu chi viện. Xuân Cường chờ đến
tám giờ - thời điểm bắt đầu làm việc thì gọi điện cho Cục công an Quế
Lâm. Đến giờ ăn cơm trưa, anh đã cùng Khánh Xuân, Trường Phát đã hòa
vào trong một đoàn khách du lịch nước ngoài mắt xanh tóc vàng ngồi trên
một chiếc máy bay hướng thẳng về Quế Lâm mà nhìn những đám mây trôi
nhàn nhã dưới chân mình.

Họ ăn cơm trưa trên máy bay rồi Khánh Xuân nhắm mắt định thần một lát.
Khi mở mắt ra, ánh mắt cô tiếp xúc với những đỉnh núi nhấp nhô đủ hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.