MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 317

- Bỏ tôi ra! Anh làm gì thế? Bỏ tôi ra, anh là ai?

Lôi Văn Yến ra đến tận hành lang, Tiêu Đồng mới buông cô ta ra, mặt đỏ
phừng phừng, lắp bắp quát lên:

- Cô... cô làm cái quái gì vậy? Sao lại có thể hành động một cách vô sỉ, trụy
lạc đến như vậy?

Văn Yến đưa tay xoa xoa đôi vai bị Tiêu Đồng bóp cho nhức nhối, miệng
cũng gào lên không hề lép vế:

- Anh mà cũng còn biết thế nào là vô sỉ nữa sao? Anh cũng hiểu thế nào là
trụy lạc hay sao? Anh muốn tỏ ra là mình biết ăn chơi đàn đúm thì tôi cũng
phải theo anh để cho ấy thấy, tôi chẳng hề kém anh. Tôi không nói được
anh thì anh có quyền gì để mà dạy bảo tôi?

- Văn Yến, anh van xin em đấy, có được không? - Tiêu Đồng xuống nước -
Em có làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được sa vào chốn này. Em
là con gái, sa vào đây là coi như không còn đường ra nữa đâu.

Văn Yến cười nhạt:

- Đúng rồi, tôi đã rơi vào đường cùng rồi. Tôi đã sớm nhận ra điều này rồi.
Lúc này tôi chỉ muốn thay đổi cuộc sống của mình một tí. Tôi muốn học
anh để tìm một chút kích thích thôi mà. - Cô đưa mắt nhìn dãy hành lang
sâu hun hút và tráng lệ, cười nhẹ - Chỗ này quả thật tuyệt vời.

Tiêu Đồng van nài:

- Văn Yến, anh biết là anh có lỗi với em. Kiếp sau anh sẽ làm thân trâu
ngựa để báo đền em. Hãy vì những gì của hai năm vừa qua giữa anh và em,
em đừng tự đày đọa mình như thế này, có được không? Em là một cô gái
tốt, có thể xem là một người chị tốt nữa. Cho dù em có muốn rửa hận thì
em cũng đừng đi vào con đường này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.