MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 388

- Cậu là học sinh hay đã làm việc rồi, đúng là cậu thiếu tiền thật à?

Tiêu Đồng nói, anh đang thất nghiệp, bố mẹ lại ốm đau quặt quẹo, em gái
lại phải cần tiền để đóng học phí, vân vân và vân vân. Lúc này, miệng lưỡi
của Tiêu Đồng đã có thể nói dối mà không hề cảm thấy ngượng ngập gì.

Người đàn bà gật đầu có vẻ đồng tình và thương xót rồi nhanh chóng giúp
anh điền vào tấm phiếu. Trên tấm phiếu ghi rõ, anh là nhân viên của khách
sạn Lệ Hoa Liên. Mọi việc xong xuôi, người đàn bà đưa tất cả mọi người
vào phòng lấy máu, đầu tiên là xét nghiệm, sau đó mới lấy máu, mỗi người
600cc. Khi trở ra, mọi người đều đứng ngoài phố, chờ người đàn bà ấy ra
trả tiền.

Người đàn bà ấy nói chuyện gì với các nhân viên trong trung tâm rất lâu rồi
mới bước ra, phát tiền cho mọi người. Tương ứng với số máu, mỗi người
được nhận sáu trăm đồng. Đến lượt Tiêu Đồng, bà ta chưa đưa cho anh mà
bảo nhỏ: Cậu đứng lùi sang một bên, tôi sẽ đưa cho cậu sau. Phát xong cho
tất cả mọi người, những người bán máu đã giải tán, bà ta mới đưa tiền cho
Tiêu Đồng, tất cả là một ngàn đồng, đồng thời lại đưa cho anh một tấm
danh thiếp rồi nói:

- Cậu bé, tôi thấy cậu có vẻ lương thiện, lại bán máu lần đầu vì hoàn cảnh
gia đình quá khó khăn. Lần sau mà còn gặp khó khăn nữa thì cứ tìm đến chị
đây. Chị giúp gì được em thì sẽ giúp, chẳng nề hà gì đâu.

- Bà là Giám đốc khách sạn Lệ Hoa Liên à?

- Cậu chẳng biết gì cả. - Người đàn bà nói - Tôi không phải là người của
khách sạn Lệ Hoa Liên. Người của khách sạn này phải đạt chỉ tiêu hiến
máu đã phân phối nhưng chẳng có ai đăng ký hiến máu cả, thậm chí mỗi
người được phát 1.800 đồng mỗi lần nhưng cũng chẳng ai chịu đăng ký nên
tôi phải ra tay giúp họ hoàn thành nghĩa vụ thôi. Tôi tìm được một người
thay thế thì họ phải trả tôi 1.500 đồng. Tôi làm thế cũng chỉ vì nhân nghĩa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.