MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 496

Anh muốn biện hộ nhưng không một lời nào có thể thoát ra từ miệng anh!
Anh đã từng nghĩ rằng, hay là đem tất cả những gì diễn ra trong đêm ấy nói
lại với Khánh Xuân, thậm chí anh có thể yêu cầu cô quyết định mọi
chuyện. Vì nhiệm vụ, vì yêu cầu của vụ án, anh tự nguyện quay lại với ma
túy, tự nguyện chấp nhận quá trình cai nghiện đầy đau đớn cả thể xác lẫn
tinh thần. Có điều, những việc ấy cũng có thể sẽ dẫn đến một hậu quả mà
thoạt nghĩ đến, anh đã cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm toàn thân: Cứ
cho là Khánh Xuân sẽ hiểu, sẽ đồng ý và thậm chí là sẽ động viên anh làm
như vậy, nhưng liệu trong thâm tâm cô, hình ảnh của anh vẫn còn tồn tại
hay không? Ai cũng biết là, một khi đã tái nghiện thì con đường cai nghiện
gian nan hơn trước gấp bội lần. Anh không đủ can đảm, không đủ mạo
hiểm để làm loét lại vết thương vừa mới kịp kín miệng trong cơ thể.

Buổi chiều, Khánh Xuân lại gọi vào máy nhắn tin của anh. Anh gọi cho cô.
Khánh Xuân hỏi, anh đã liên hệ với Âu Dương Lan Lan chưa? Anh mập
mờ trả lời rằng, đã gặp rồi nhưng chưa hề nhắc gì đến chuyện chính. Khánh
Xuân cũng không hề hỏi thêm gì về chuyện này, lái câu chuyện sang hướng
khác:

- Tiêu Đồng có biết không, tối qua tôi đã gặp một cơn ác mộng?

Tiêu Đồng chợt nhớ lại những giấc mơ đêm qua, vội vàng hỏi:

- Ác mộng như thế nào?

- Tôi mơ thấy cậu hút ma túy trở lại!

Tiêu Đồng không xác định được cảm giác của mình lúc này như thế nào,
chỉ hỏi:

- Rồi sao nữa?

- Tôi đã khóc, thất vọng, đau khổ và sau đó thì tỉnh dậy, nước mắt vẫn ướt
đầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.