MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 573

- Của chúng ta! - Âu Dương Lan Lan nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường
thênh thang ấy, nhìn Tiêu Đồng nói một cách nghiêm túc.

- Của chúng ta? Chúng ta đã là vợ chồng đâu mà lại ngủ chung một giường
thế này?

- Anh còn trẻ mà lại phong kiến thế?

- Bố em biết chuyện này không? Ông có biết anh và em ở chung một phòng
không?

- Chắc là biết, tất cả đều do lão Hoàng sắp xếp.

Tiêu Đồng cau có đứng im lặng giữa gian phòng, lâu lắm mới lên tiếng:

- Lan Lan này, nói để cô biết, Tiêu Đồng tôi lúc nào cũng có nguyên tắc
sống của mình. Chúng ta chưa là gì của nhau hết. Do vậy tôi không thể ở
cùng cô trong căn phòng này. Tôi đồng ý đi với cô chẳng qua cũng chỉ là để
cho cô vừa lòng, nhưng tôi không thể ngờ là mọi chuyện lại diễn ra như thế
này. Tôi vốn nóng nảy, lại không thích người ta cưỡng ép mình thái quá.

Âu Dương Lan Lan ngẩn người nhìn vào gương mặt đầy vẻ nghiêm trang
của Tiêu Đồng, không thể xác định được tâm trạng của mình lúc này là giận
dữ hay căm hận, nhục nhã hay xấu hổ. Nhưng đồng thời cô cũng xác định
được một một cảm giác: khâm phục trước Tiêu Đồng. Chính cô cũng không
hiểu tại sao Tiêu Đồng càng ngày càng trở nên mê hoặc đối với mình như
vậy, cũng không hiểu sao càng ngày anh càng trở nên kiên quyết hơn như
vậy. Chính vì vậy, cô càng yêu anh hơn và cũng từ đó, một khát vọng được
chiếm hữu anh để trở thành của riêng mình càng ngày càng lớn hơn trong
cô. Nhưng lúc này, trước thái độ kiên quyết của anh, bản tính ương ngạnh
trong cô lại trỗi dậy. May sao, đúng lúc ấy lão Hoàng gõ cửa và nói, mời
hai người xuống ăn cơm, Âu Dương Lan Lan mới tạm thời dẹp bỏ cơn giận
đang bốc lên trong đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.