À! thì ra thế! Tự dưng lòng tôi dâng lên một cảm giác thích thú kỳ lạ và tôi thấy hổ
thẹn vì điều đó. Tôi hỏi, cố trấn áp niềm vui cay độc trong lòng:
- Bích Hoàng là ai ?
Hà Lan nhún vai:
- Ngạn không biết đâu! Cô ta là con ông Thanh D-ạm.
Tôi không biết Bích Hoàng. Nhưng tôi biết tiệm bánh Thanh D-ạm ở ngã tư Thái
Bình Dương. Con nhà Thanh Lâm cặp kè với con nhà Thanh D-ạm, một sự kết hợp
chẳng lấy gì làm kỳ quái . Tôi nghĩ trong đầu như vậy nhưng không nói ra, sợ Hà
Lan buồn thêm. Tôi nhìn Hà Lan và thấy sự đau khổ ánh lên trong mắt nó, bèn nói,
giọng không được tự tin lắm:
- Tôi có thể giúp cho Hà Lan được gì ?
Hà Lan khẽ lắc đầu:
- Hà Lan chẳng muốn làm phiền Ngạn. Hà Lan chỉ kể cho Ngạn nghe vậy thôi .
Nói xong, Hà Lan bỏ về, buồn thỉu buồn thiu . Nhìn nó lầm lũi đạp xe đi, lòng tôi
sao quá đỗi bùi ngùi .
Thoạt tiên, nghe Dũng bỏ rơi Hà Lan, tôi mừng khấp khởi . Như vậy tôi sẽ có cơ hội
thực hiện giấc mơ
tình cảm của mình, cái cơ hội mà tôi luôn âm thầm chờ đợi và có lúc tưởng đã đời
đời vuột thoát. Bây giờ
thì nó đã trở về. Tôi đã nhìn thấy đôi cánh xanh biếc của con chim hạnh phúc thấp
thoáng trước hiên ngoài . Tôi còn tìm thấy trong mối tình đổ vỡ của Hà Lan một
khoái cảm thầm kín khác, ích kỷ hơn và hèn mọn hơn. D-ó là niềm vui chứng kiến