Những câu chuyện đời xưa của bà tôi đã nghe đến thuộc lòng. Bà không có nhiều
chuyện. Có bao nhiêu chuyện bà đã kể sạch sành sanh. Do đó, bà cứ kể đi kể lại
mãi những câu chuyện cũ. Tuy vậy, mỗi khi bà kể chuyện, tôi luôn luôn nằm nghe
với cảm giác hứng thú hệt như lần đầu tiên, có lẽ do giọng kể dịu dàng và âu yếm
của bà, bao giờ nó cũng toát ra một tình cảm trìu mến đặc biệt dành cho tôi khiến
trái tim tôi run lên trong nỗi xúc động hân hoan khó tả. Và tôi ngủ thiếp đi lúc nào
không hay, với trái tim không ngừng thổn thức.
Chương 02
LỚN LÊN MỘT CHÚT, NGOÀI MẸ TÔI VÀ bà tôi, tôi có thêm ba người bạn gái . D-ó
là hai người chị
con bác tôi . Chị Nhường lớn hơn tôi bốn tuổi, đầu nhiều ghẻ chốc nên lúc nào
cũng cạo trọc. Chị Quyên bằng tuổi tôi, da đen nhẻm, quanh năm chỉ vận mỗi cái
quần cộc, không bao giờ chịu mặc áo, mũi luôn luôn thò lò. Người thứ ba là cô
Thịnh, con út của bà tôi . Cô Thịnh bằng tuổi với chị Nhường. Khi bác tôi sinh con
gái đầu lòng thì bà tôi sinh con gái út. D-ầu cô Thịnh cũng cạo trọc như đầu chị
Nhường. Trẻ
con quê tôi không có lắm trò chơi như trẻ con thành phố, suốt ngày chỉ nghịch đất
nên đứa nào cũng lắm ghẻ.
Tôi cũng ghẻ đầy đầu nhưng may mắn không bị cạo trọc như chị Nhường và cô
Thịnh. Mẹ tôi cho tôi hớt tóc "ca\-rê", nhưng mẹ bảo lão Tứ hớt tóc húi đầu tôi tới
tận ót, phô cái gáy trắng nhởn. Những mụn ghẻ
trên đầu khi lành biến thành sẹo, thời gian không xóa nổi . Lớn lên tôi có thói quen
để tóc dài phủ gáy là do vậy .
Dạo ấy, ông tôi định xây một dãy nhà ngang phía sau nên cho đổ một đống cát cao
nghệu ngay trước sân.
Suốt một thời gian dài, đống cát đó là sân chơi lý tưởng của bốn cô cháu chúng tôi .
Chúng tôi suốt ngày bò lê trên cát, thi nhau đào những đường hầm sâu hút hoặc