Tú Anh không ngạc nhiên khi thấy Jane xuất hiện trước cửa nhà mình vào
trưa thứ bảy.
Em đừng buồn… Em vào nhà đi rồi chị sẽ nói cho em biết hết…
Ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước lạnh xong Jane bắt đầu bằng câu
hỏi.
Chị có gặp người yêu của anh Nhật Yên?
Tú Anh cười cười hỏi lại.
Ai nói với em là nó có người yêu?
Anh nói trong thư…
Jane đưa lá thư cho Tú Anh. Thong thả đọc xong Tú Anh cười hỏi.
Em có thấy bức tranh vẽ cô gái Việt Nam mặc áo dài trắng mà Nhật Yên
treo nơi phòng khách…?
Em có thấy. Cô gái đẹp lắm…
Tú Anh gật đầu.
Đó là người yêu của Nhật Yên…
Jane há hốc miệng nhìn Tú Anh đăm đăm.
Chị nói gì em không hiểu…
Chị muốn nói là Nhật Yên yêu cô gái có đôi mắt đẹp trong bức tranh mà
em đã thấy…
Em nghĩ chuyện đó không tưởng và mơ hồ…
Chị đồng ý với em chuyện đó mơ hồ và không tưởng. Tuy nhiên Nhật Yên
không nghĩ như vậy. Nó là một người nhiều đam mê, mơ mộng, lãng mạn,
thích chuyện không tưởng… Hồi còn nhỏ nghe má kể chuyện đời xưa nó
đã muốn được sinh ra cách đây ngàn năm để đi tìm tiên nữ…
Tú Anh cười khúc khích khi nói tới đó. Cữ chỉ của nàng khiến cho Jane
cũng bật cười.
Nó nói từ hôn em là nói phòng hờ chứ nó cũng không có chắc là tìm được
một cô gái nào giống với người trong tranh. Dễ gì mà tìm. Phải có cơ
duyên…
Nét mặt của Tú Anh lộ ra vẻ buồn bã khi nói tới mấy chữ cuối. Jane cũng