MẮT EM NGƯỜI SÀI GÒN - Trang 130

Quỳnh Trân muốn nói cái gì?

Quỳnh Trân cười cười trả lời.

Trân muốn nói anh là triệu phú... Cho nên anh không ngại chuyện tiền
bạc...

Nhật Yên đùa.

Triệu phú thời chưa nhưng mà có tiền thời có kha khá. Bởi vậy tôi mới năn
nỉ cô Trân là đừng có lo ngại khi đem bác đi chữa bệnh...

Quỳnh Trân cám ơn sự giúp đỡ của anh Nhật Yên. Nếu không có anh chắc
má của Trân không mạnh khỏe được...

Nhật Yên cười nhìn Quỳnh Trân. Cô gái im lặng chịu đựng tia nhìn kỳ lạ
của người thanh niên giây lát mới cúi đầu xuống. Nhìn chiếc áo bà ba đen
đã phai màu vì nắng mưa thành trắng bạc anh cảm thấy thương xót vô hạn
cô gái đang ngồi bên cạnh mình. Cuộc đời nàng là bất hạnh. Nghèo khổ,
vất vả, buồn phiền khiến cho nàng trông già hơn tuổi. Nàng không có mái
tóc huyền bóng mượt mà anh hằng mơ tưởng. Nàng không có chiếc áo dài
trắng đơn sơ mà anh thường hay nghĩ đến. Chỉ riêng có đôi mắt. Đôi mắt
tuyệt vời. Long lanh buồn tới mức độ mà khi nhìn vào anh cảm thấy mình
chìm mất vào khoảnh trời mộng mơ diễm ảo.

Quỳnh Trân không cần cám ơn. Tôi thương bác như má của tôi nên giúp đỡ
là chuyện thường...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.