MẮT EM NGƯỜI SÀI GÒN - Trang 233

Khi nào rảnh cháu tới nhà chơi... Tôi coi cháu như là con cháu trong nhà
nên đừng có ngại gì hết...

Dạ cháu cám ơn bác...

Yên Sương đi nhanh lên căn gác nhỏ của mình. Mở cửa sổ, thò đầu ra
ngoài nàng thấy Miên Trường đang dắt xe đạp ra cổng. Yên Sương muốn
gọi thật lớn nhưng sợ ba má nghe được nên nàng chỉ thì thầm hai tiếng anh
ơi với hy vọng Miên Trường nghe được. Tuy nhiên ông lính họa sĩ của
nàng vẫn im lìm đạp xe và bóng anh càng lúc càng xa dần cho tới khi mất
hút khi quẹo mặt vào con đường lớn.

Lớp học xôn xao hẳn lên vì một câu hỏi. Bình thường nếu câu hỏi từ một
người khác đưa ra thời ít có ai để ý nhưng đây là câu hỏi của Yên Sương
thành ra ai ai cũng giành nhau trả lời nhất là mấy anh học trò. Họ chuyền
tay mảnh giấy nhỏ có hai câu thơ: Em ơi em đẹp vô cùng. Vì em có cái lạ
lùng bên trong
. Phía dưới hai câu thơ là bốn chữ Tác giả là ai? Mảnh giấy
chuyền tay đi một vòng hết lớp mà không có câu trả lời. Mấy cậu học sinh
vò đầu bứt tai cố nặn óc ráng nhớ ra tác giả hai câu thơ quái ác đó là ai
song rốt cuộc rồi họ đành lắc đầu chịu thua. Tới ngày thứ nhì thời toàn thể
học sinh trong trường đều biết hai câu thơ nhưng không ai biết tác giả.
Nhiều cậu học sinh bỏ ăn bỏ ngủ vùi đầu vào sách báo để tìm kiếm tên tác
giả hầu làm vui lòng người đẹp Yên Sương. Tuy nhiên tất cả cố gắng của
họ đều không mang lại kết quả. Thế là Yên Sương hậm hực chờ tới ngày
gặp lại Miên Trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.