MẮT KẼM GAI - Trang 184

- Đan Khôi đây Thùy Dung?
- Đan Khôi nghe Thùy Dung...
- Mấy giờ anh mới đi ngủ?
- Ba giờ sáng anh mới ngủ. Mấy giờ rồi cưng?
- Mười giờ. Anh dậy đi mình ăn sáng...
- Em nấu món gì?
- Em nấu mì xá xíu chịu không?
Uể oải ngồi dậy Khôi nói bằng giọng nhừa nhựa.
- Còn thuốc hút. Không có thuốc lá người anh mềm như bún...
- Lương của anh đâu?
- Hết rồi... Anh có bao nhiêu tiền làm đám cưới hết rồi...
Thùy Dung cười khẽ.
- Ai bảo anh ham cưới vợ...
- Trời ơi em bắt anh cưới mà nay em lại nói ngược lại...
- Không có đâu à nghe... Đừng có nói oan cho em nghe... Anh lên nhà đi
em có mì và thuốc lá cho anh...
- Cho anh mười phút...
Leo xuống sàn tàu Khôi đánh răng rửa mặt thay vội quần áo xong lên nhà
vợ ăn sáng. Vừa ăn Thùy Dung vừa hỏi.
- Anh nghĩ tụi nó sẽ đánh mình?
Hớp ngụm cà phê đen Khôi gật đầu.
- Tụi nó sẽ đánh... Em tin anh đi...
- Em tin anh nhưng em sợ tụi nó không làm thời mình quê với lính trong
đồn...
Đốt điếu thuốc bastos xanh hít hơi dài rồi nhả khói từ từ Khôi cất giọng
khàn vì thiếu ngủ.
- Có hai lý do khiến anh tin sớm muộn gì địch cũng tấn công ta. Thứ nhất là
chúng nghĩ rằng sau khi bẻ gãy cuộc công đồn của chúng ta sẽ ngủ quên
trên chiến thắng nên lơ là việc phòng thủ. Nếu chúng mở lại cuộc tấn công
thời sẽ chiếm được đồn. Lý do thứ hai là nhờ có nội tuyến nên chúng biết
rõ cách thức phòng thủ cùng các vị trí của ta. Từ đó chúng sẽ pháo với ý
định triệt hạ sức kháng cự của ta trước rồi sau đó mới dùng chiến thuật biển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.