MẶT PHẢI - ĐI TÌM NHỮNG CƠ HỘI TIỀM ẨN TRONG CUỘC SỐNG - Trang 315

màn biểu diễn của Richard càng đặc sắc hơn nữa, nằm ở việc ông bị
mù!

Sau buổi giảng, tôi gặp riêng Richard. Ông là một người đàn ông

khiêm tốn, lịch lãm, cao 1.73m và có thân hình cân đối. Ông có mái
tóc vàng, cặp mắt xanh thẳm cùng bộ râu quai nón và râu mép được
cắt tỉa gọn gàng. Ông rất có phong thái của một tay chơi bài bịp
trong trang phục comple đen, áo sơ mi được ủi cẩn thận và chiếc cà
vạt bolo. Ngoài chiếc cà vạt đặc trưng vùng Bắc Mỹ thì không có gì
đặc biệt trong diện mạo của ông. Nhưng khi trò chuyện, tôi nhanh
chóng nhận ra Richard khác xa người bình thường.

Richard kể ông bị mất thị lực khi mới lên chín tuổi. Chuyện xảy ra

khá đột ngột; một ngày nọ, ông phát hiện mình không thể nhìn thấy
bảng đen ở trường. Không lâu sau, ông được chẩn đoán bị “viêm
màng trạch võng mạc” (birdshot retinochoroidopathy). Ngày nay
bệnh này có thể chữa được, với điều kiện phát hiện sớm. Nhưng vào
những năm 1960, chưa có phương pháp điều trị nào. Bệnh của ông
khi ấy là chứng nan y, và ngày qua ngày, nó khiến Richard bị mù.

Mới tuổi thiếu niên, tầm nhìn của

Richard chỉ còn 1/20. Có nghĩa là Richard
chỉ có thể thấy một vật ở khoảng cách 1m
trong khi người có thị lực bình thường có
thể nhìn thấy vật đó từ khoảng cách 20m,
gấp đôi ngưỡng “mù”. Đến tuổi 30,
Richard vẫn có thể cầm một lá bài đưa sát
lên mắt và phân biệt được các lá bài chữ
(Jack – Bồi, Queen – Đầm, King – Già)
trong số những lá còn lại, và ông có thể
lấy ra quân Ách vì các lá bài này hiện ra

một mảng trắng mờ lớn. Nhưng giờ đây thị lực của ông tệ đến mức
ông không biết lá bài nằm sấp hay ngửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.