MẶT TRỜI LÚC NỬA ĐÊM - Trang 53

lộ vẻ lo sợ.
- Bà Maude, đi lấy cái chăn – Anh nói lớn - Chắc cô ấy lạnh lắm đấy.
Hai chân cô run lẩy bẩy. Anh muốn bế cô mang lên nhà, nhưng anh nghĩ
chắc có lẽ cô không thích anh làm thế. Cho nên anh quàng tay quanh hông
cô, và cô tựa vào người anh, để cho anh dìu đi. Anh thấy cô không chống
đối.
Maude gặp hai người ở giữa đường, bà quàng chiếc khăn quân đội cũ màu
xám ô liu lên đôi vai run run của cô.
- Cô không đau chứ? – Maude hỏi.
Cô cố gượng cười, đáp:
- Đau cũng ráng thôi.
- Khi thời tiết ấm lên sẽ dễ dàng hơn, không ai vét cát sạn một lần mà được
liền đâu.
- Tôi sẽ vét được thôi- Charity nói với bà.
Khi ấy họ đã đến trên hiên nhà. Buck Johnson đã đứng ở đấy. Call thấy vẻ
mặt của gã có vẻ tự mãn. Buck không ưa phụ nữ, ngoại trừ khi họ nằm
ngửa trước mặt gã. Bỗng anh nghi Buck đã cố tình tạo nên cảnh xảy ra dưới
suối, anh thấy lòng sôi sục vì tức giận.
- Chắc cô lạnh cóng rồi - Anh nói với Charity khi cảm thấy người cô run
run bên người anh – Cô nên vào nhà thay áo quần ướt nhanh lên.
Cô gật đầu, trông quá bơ phờ ướt át.
- Cám ơn anh đã giúp tôi dưới ấy.
- Không sao.
- Chắc trông tôi buồn cười lắm.
Anh nhếch mép cười khi nhớ cảnh xảy ra dưới suối.
- Phải, trông cô rất buồn cười.
Cô cười, nụ cười đau khổ. Đôi môi cô mọng hồng, trông mềm mại qua, anh
nghĩ, bỗng anh thấy người rạo rực.
- Nếu anh không giúp lôi tôi lên, có lẽ tôi đã trôi xuống tận Dawson City.
- Có lẽ không trôi xa như thế đâu.
Cô bước lên thềm nhà, nước phọt ra dưới chân.
- Charity này? – Cô quay lui nhìn anh, ngạc nhiên khi nghe anh gọi tên đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.