MÁU CỦA HOA - Trang 349

Gượm đã nào, hỡi kẻ hành hương thương người kia - Haroot với một

chất giọng van xin mà bản thân anh chàng cũng không nhận ra đó là giọng
của mình.

Xin hãy ở lại cùng với chúng tôi thêm một chút nữa được không.

Chúng tôi cần tới chị.

Mấy người thanh niên này cứ y như là đứa trẻ, người phụ nữ suy nghĩ,

và rồi chị lại ngồi lại với họ, bụng bảo dạ sẽ đi về lều ngủ ngay khi lúc họ
hết hoảng loạn. Không hiểu hai chàng thanh niên lạ mặt này được nuôi dạy
ở đâu? Để cho thời gian qua đi, chị liền hỏi hai anh là con cái của ai từ
thành phố nào vậy?

Haroot và Maroot phá lên cười to không kiểm soát được, mồm thì

ngoạc ra, mũi thì phì phì, chị ta nghĩ, giống như lợn rừng. Họ cười cứ như
thể là từ trước tới nay như chưa bao giờ được cười. Maroot cười bò ra đất,
mặt cào cả xuống đất mãi đến khi hết cười. Chàng đứng dậy má và mũi
dính đầy đất bẩn.

Nếu bọn em mà nói với chị, chị sẽ chẳng bao giờ tin bọn em đâu. -

Haroot nói, trong khi Maroot chỉ tay lên trời.

Có lẽ hai chàng thanh niên này đang theo một luật lệ tôn giáo nào đó

mà người ta trở thành quá ư tâm linh tới nỗi họ quên cả gốc gác trên trái đất
của mình, người phụ nữ nghĩ, nhưng trong ánh mắt chị vẫn có vẻ nghi ngờ.

Về gốc của các cậu mà nói, mẹ các cậu sinh ra các cậu hồi nào. Các

cậu đã sống ở đâu.

Haroot và Maroot biết rằng cả hai thiên thần đang được người ta cư xử

bằng bản tính kiên nhẫn thể hiện bằng vẻ giản đơn. Một cảm xúc mới xuất
hiện ở từng thiên thần, mà không giống một chút nào với những cảm xúc
mà họ đã từng có. Đôi má chàng Maroot nóng bừng lên và sống lưng của
chàng Haroot thì tê tê còn và quai hàm thì đơ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.