Gặp lại trong phòng khách ngoại trừ cha cô còn có một vị khách nữa,
Phong Quang sửng sốt, “Sĩ quan Lý, ông sao lại đến đây?”
“Cái này là… công việc, công việc.” Lý Tất cười ha ha nói.
Hạ Triều nói: “Phong Quang, đây là bạn của papa, hôm nay hắn có việc
liền đến đây.”
“À, vậy mọi người nói chuyện, con trở về phòng.”
“Đợi chút.” Hạ Triều gọi cô lại, “Chuyện này con cũng có thể nghe một
chút.”
“Hai người bàn công chyện, con nghe gì mà nghe, con lại nghe không
hiểu.”
Lý Tất nói: “cô Hạ, tôi cũng thấy cô có thể nghe một chút, là có liên
quan đến An Đồng.”
Cùng An Đồng có liên quan… Phong Quang do dự trong chốc lạt, ngồi
xuống sofa, “Là chuyện gì?”
Lý Tất và Hạ Triều nhìn nhau, thế này mới nói: “Nói vậy cô Hạ cũng
biết là gần đây có rất nhiều đồn đại liên quan tới An Đồng.”
“Ông là muốn nói tới chuyện mẹ anh ấy sao? Ông cũng nói là đồn đại
vậy không cần tích cực đến vậy đi?” Nhắc tới cái này, trên mặt cô cũng
thấy không kiên nhẫn.
Hạ Triều trầm giọng nói: “không có lửa sao có khói, có loại đồn đại này
xuất hiện nhấtđịnh là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân không phải là vì lần trước sĩ quan Lý dẫn người đến nhà
An Đồng, còn ở nhà họ đào hố sao?” Phong Quang liếc Lý Tất, “Hơn nữa
lúc đi rồi cũng cũng khôngđem hố lấp lại.”