Phong Trần Nhất Thương nhìn bốn người đi phía trước mở đường,
Khương sơn và Thiên sơn lại ầm ỹ cãi nhau, mà phu nhân mỗi người bọn
họ lại ngửi thấy mùi ngon nghị luận vấn đề tương thân tương sát, bang chủ
là hắn cũng tỏ vẻ đau tim lắm, nhưng thân là bang chủ, hắn vẫn phải cố
gắng vì bọn họ mà nói lời hay.
“Chị vợ à, cô xem chi là mặt ngoài mà thôi, kỳ thực bọn họ đều là người
có trách nhiệm, giống như bình thường tiếp nhận nhiệm vụ hay làm ăn lớn,
bọn họ đều rất có ý thức tập thể tập hợp lại đi chặn điểm hồi sinh người ta.”
Phong Quang: “Ha ha.”
Cái gì không nói lại hồ đồ nói cái này, Phong Trần Nhất Thương muốn
tát bản thân một cái.
“Chị họ, chị đừng để ý đến tên đó, tên đó chỉ thích giết người thôi.” Hạ
Thiênkhông xem biểu tình bị tổn thương của Phong Trần Nhất Thương,
nhắc nhở Phong Quang nói: “Phía trước là khu sương mù dày đặc, lát nữa
nhất định sẽ đem chúng ta chia thành bốn nhóm chia đi các thông đạo khác
nhau, chị, em cầm lấy tay chị, chúng ta sẽ không tách ra.”
“Triêu Lộ… còn anh mà…” Phong Trần Nhất Thương làm mặt đáng
thương.
Triêu Lộ còn lười nhìn hắn, “anh đi tìm một chỗ mát mẻ ngồi ngu người
đi.”
Phong Quang là vú em siêu cấp, khi trên đường có quái vật cơ quan xuất
hiện, có cô ở đó tương đương với việc đảm bảo không rớt máu, Triêu Lộ
mớikhông thèm cùng Phong Trần Nhất Thương này ngốc chung một tổ.
Phong Quang quay đầu, nhìn thấy Nhậm Ngã Hành từ lúc tiến vào sơn
động vẫn luôn không nói chuyện mà theo ở phía sau, cô thu lại ánh mắt,
cũng nắm chặt tay Hạ Thiên.