một phen cũng được, “anh nói không sai, tôi biết một bí mật của Mộng Quả
Nhi, cho nên cô ấy mới sợ tôi như vậy, nói thật thì, cô ấy là đàn ông, còn lại
là một lão già, hắn ở ngoài đời thật thích con trai, cho nên hắn ở trong game
giả nữ, nghĩ muốn thông qua quyến rũ mấy chàng trai để thỏa mãn dục
vọng biến thái của mình, anh đã là người thứ ba bị hại.”
“Tiểu Mộng là nam… không, tôi không tin!” Đó nhưng là nữ thần trong
cảm nhận của hắn, Đao Hữu Tâm không thể tin.
“Lời tôi đã nói cho anh, còn tin hay không là chuyện của anh, bất quá
anhcần phải cẩn thận suy nghĩ, tôi lừa anh để làm gì? Mà chuyện Mộng
Quả Nhi sợ tôi anh cũng nhìn ra, cô ấy vì sao phải sợ tôi? không phải vì tôi
biết bí mật của hắn sao?”
Đao Hữu Tâm thống khổ ôm đầu, “Tôi nên làm sao bây giờ…”
“không cần quá khổ sở, xóa acc này đi, chơi lại một acc khác, coi như
làm lại từ đầu.”
“Tôi… tôi hiểu rồi.”
Phong Quang nháy mắt, nhanh như vậy đã hiểu được? Hắn giác ngộ hình
như hơi nhanh? Thâm tình bất hối hồi nãy đâu?
“Cảm ơn cô.” Đao Hữu Tâm chân thành nói cảm ơn, sắc mặt không còn
u buồn như lúc đầu nữa.
Khi hắn đi, cô ngơ ngác vẫy vẫy tay, “Nhớ kỹ đừng mặc đồ màu trắng
nữa, nổi bật quá.”
anh cũng không phải nam chính, mặc đồ trắng làm quái gì?
Đao Hữu Tâm gật gật đầu rời khỏi.