Phong Quang nghẹn một câu trả lời là tôi có tài xế, cô nói: “Được, vậy
làm phiền cậu.”
Năm phút đồng hồ sau, xe đạp chậm rãi rời khỏi học viện.
Ngồi nghiêng một bên sau xe đạp, Phong Quang nhìn hình dáng cậu, nhớ
tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt của bọn họ, cô hỏi, “Ngày đó tôi nhìn thấy
có một người ngồi sau xe cậu, cậu ta là bạn bè của cậu à?”
“Là bạn cùng phòng của tôi.”
“À… xem ra quan hệ của hai người rất tốt.”
không biết nghĩ tới cái gì, Âu Tuân bỗng nhiên nói: “Tôi không thích con
trai.”
cô nâng mắt, “Cậu sao vậy? Tôi còn chưa nói cậu thích con trai.”“…”
Một cục đá làm cho xe xóc nảy một chút, Phong Quang theo bản năng
ôm chặt thắt lưng cậu, thân thể cậu giống như cứng lại một lát, hơn nữa hô
hấp lên xuống tựa hồ cũng nhanh hơn, tiếp sau cô phát hiện xe đạp luôn
thường thường xóc nảy một chút, cho dù cô thấy khối đất không bằng
phẳng đó rõ ràng có thể vòng qua.
Hình như cậu cố ý đụng vào trong hố, đây chắc là ảo giác của cô đi.
Phong Quang tỏ vẻ nghi ngờ.
Biệt thự nhà họ Hạ đến rất nhanh, Phong Quang từ xe đạp đứng lên, nhìn
thấy một chiếc xe màu đen dừng trước cửa nhà mình mà cảm thấy ngoài ý
muốn, Hạ Phong Quang từng thích Tống Mạch như vậy, cô làm sao có thể
nhớ nhầm chứ? Đây là xe của Thẩm Vật Ngôn.
Quả nhiên, cửa xe mở, Thẩm Vật Ngôn một thân âu phục màu đen xuống
xe, khí thế của anh ta vĩnh viễn đều như một thanh kiếm sắc bén, làm cho