Tiết Nhiễm buông quyển sách trên tay xuống, cười nhợt nhạt, “Hạ tiểu
thư.”
“Sao?” Nàng hơi hơi nghiêng đầu, chìm đắm trong tiếng nói trầm thấp có
lực của hắn, không thể không nói, âm thanh hắn gọi nàng cực kỳ dễ nghe.
“Vì cớ gì? Sao vẫn luôn nhìn ta?” Tầm mắt của nàng quá mạnh mẽ,
muốn bỏ qua cũng khó.
Phong Quang đúng lý hợp tình nói: “Bởi vì mặt ngươi đẹp.”
Hắn không dự đoán được nàng có thể nói trắng ra như vậy, sắc mặt bất
ngờ, “Cũng chỉ là cái túi da mà thôi, sau trăm tuổi cũng sẽ hóa thành bụi
đất.”
“Cho nên hiện tại càng phải quý trọng thời gian bản thân còn xinh
đẹpkhông phải sao? Cái gọi là tâm thích làm đẹp thì ai cũng có, con người
luôn có bản năng hướng tới cái đẹp, giống như ta bây giờ nhìn xem ngươi
chằm chằm, đó là vì ta thấy ngươi xinh đẹp, ngươi nhìn đẹp mắt ta mới
nhịnkhông được mà nhìn chằm chằm ngươi, nếu là người khác, bọn họ có
cầu ta cũng không có hứng thú.”
Được rồi, lời này được nàng nói ra, thật giống như là hắn có được ưu ái
của nàng là một vinh hạnh rất lớn
Tiết Nhiễm sống trong cốc đã lâu, cho dù là người trong cốc, hắn cũng
cực ít giao thiệp cùng người khác, người người đều nói hắn là hạng người
cao nhã,không chạm khói lửa nhân gian, thật ra là hắn không hiểu nên giao
tế với người khác như thế nào.
Mỗi lần người khác nhìn thấy hắn đều là hô to “Cầu thần y cứu ta!”
Nhưng người đó vừa kêu vừa quỳ, qua vài lần, Tiết Nhiễm phát hiện chính
mình bất luận nói cái gì thì những người đó đều một dạng mạnh mẽ khóc
sướt mướt, hắn cũng không thích vui vẻ nói chuyện với người khác, cũng