cũng phải, nếu tâm có thể như nước, hắn làm sao có thể trở thành nam phụ
mà chống lại nam chính chứ?
Nói đến bên kia, Thanh Ngọc nhìn sư phụ của mình vội vã trở về phòng,
hắn còn chưa kịp hỏi quỷ thích khóc cách vách bên kia như thế nào, thì đã
thấy sư phụ mình cầm khăn mặt phóng vào nước lạnh ngâm, sau đó lập tức
dùng khăn ướt nước lạnh phủ lên mặt.
Hắn không dám hỏi, sao lỗ tai sư phụ đỏ như vậy…
Ngày hôm sau, ở cửa khách điếm.
Phong Quang thong thả đến chậm mà xuất hiện, nàng nhìn hai người
đangchờ mình, tâm tình rất tốt chào một tiếng, “Chào buổi sáng.”
Thoạt nhìn tối hôm qua nàng ngủ rất ngon.
Thanh Ngọc ném bánh bao cho nàng, châm chọc khiêu khích, “Biết sắp
phảiđi còn dậy trễ như vậy, tối hôm qua ngươi đi ăn trộm à?”
“Đúng rồi.” Phong Quang ngoài dự đoán gật đầu, “Tối hôm qua ta đi làm
tâm tặc đó.”
Tiết Nhiễm làm bộ như đang ngắm phong cảnh, yên lặng xoay người
khôngdám nhìn nàng.
Thanh Ngọc không biết bí mật nhỏ của hai người họ, vì thế hắn coi
thường mà nhìn Phong Quang, “Hạng người quái dị như ngươi còn đi trộm
tâm,không phải trộm phải tâm của tên Vương Nhị mặt rỗ nào đó chứ?”
Tình trạng mẩn đỏ trên mặt Phong Quang lúc này, thật đúng là chỉ có
Vương nhị mặt rỗ mới xứng với nàng.
“Đúng nha, ta đi trộm tâm của một tên Vương Nhị mặt rỗ.” Phong
Quang cười tươi tắn, cắn bánh bao lên xe ngựa trước.