“Hạ tiểu thư!” Tiết Nhiễm theo bản năng muốn đuổi theo nhưng lại bị
Quan Duyệt Duyệt ngăn cản.
“Sư phụ, nàng muốn đi thì để nàng đi đi, lâu như vậy không gặp, chúng
ta đi ôn chuyện nha!” Quan Duyệt Duyệt tươi cười sáng lạn.
Ngồi xem kịch một hồi Đường lão phu nhân lắc đầu, cái cảnh này thế
nào lại giống như lúc bà còn trẻ tuổi thế?
Chẳng qua lúc đó, tình cảnh của bà là như Tiết Nhiễm, mà Đường Phồn
chính là Quan Duyệt Duyệt, vậy còn vị Hạ tiểu thư kia tất nhiên sẽ là Tôn
Nhất Đao.
Đường lão phu nhân trêu ghẹo hỏi Tiết Nhiễm, “Ngươi thật sự không
đuổi theo sao?”
Tiết Nhiễm do dự một chút, nói: “Vẫn nên đi xem Đường công tử trước
đi, Phong… Hạ tiểu thư sẽ không đi xa.”
Hắn không hiểu sao lại có trực giác này, ngay cả hắn đều cảm thấy kỳ
quái đối với sự tin tưởng này, có lẽ là vì nàng từng nói những lời là thích
hắn, nhưng lại không giống như chỉ vì lý do đơn giản như vậy.
Đường lão phu nhân cười cười, cũng không thèm nhắc lại.
Tiết Nhiễm không chừng đã sai rồi, Phong Quang lần này thật đúng là đã
đi xa, nhưngkhông phải vì nàng muốn chạy xa mà là vì lạc đường, không
biết đi như thế nào lại tiến vào một mảnh rừng trúc, sau đó nàng liền mất
phương hướng, chỉ có thể dựa vào trực giác mà đi, kết quả càng chạy càng
sâu, cuối cùng thấy được một cái đầm nước nhỏ.
Có một nam nhân đang ngồi ở bờ đầm, hắn cởi áo, đang bôi thuốc lên
miệng vết thương của mình, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của hắn cũng đã
phải kinh sợ thân thể mê người kia, khi cảm nhận được tiếng hít thở sâu,