Đường môn, kết quả bị lầm lỡ trong cơ quan, hắn vì cứu Quan Duyệt Duyệt
mà bị thương, mà Quan Duyệt Duyệt cũng vì thay hắn dẫn dắt truy binh mà
khiến hai người phân tán ra.
Đầu óc hoạt động nhanh chóng, Phong Quang ra vẻ do dự nói: “Xin
hỏi… ngươi là phu quân của Quan cô nương sao?”
Hai chữ “phu quân” này làm cho Nam Cung Ly cảm thấy cực kỳ sung
sướng, hắn đứng lên từ bờ đầm, dáng dấp mê người hoàn toàn phô ra, hắn
không vội mà mặc y phục mà ngược lại nhíu mày hỏi: “Ngươi quen biết
Duyệt Duyệt.”
Đúng đó, ta không chỉ quen biết Duyệt Duyệt, ta còn biết Tiểu Nhạc
Nhạc, Nhạc Vân Bằng đó! (!)
(!) Tra google là một diễn viên Trung Quốc, cả Duyệt và Nhạc đều đọc là
Yuè.
Châm chọc thì châm chọc, mắt Phong Quang lộ ra bi thương nói: “Từ
nhỏ bộ dạng ta đã xấu xí, ở Đường môn chịu đủ loại khi dễ, lần trước lúc ta
bị người khác đánh, là Quan cô nương đã cứu ta, nàng còn… nàng còn nói
ta không xấu, nàng nói tâm hồn ta so với ai khác đều đẹp đẽ hơn, Quan cô
nương thật sự là một người tốt.”
Nói đến tận đây, trong ánh mắt nàng như nhiễm một dạng khát khao đối
với thần linh, mặc dù trong lòng nàng đã muốn ói ra một trận.
“Nàng đúng là rất tốt.” Nam Cung Ly nở nụ cười ôn nhu, “Là nàng gọi
ngươi đến?”
“Phải, nàng còn muốn ta đem bình dược này giao cho ngươi.” Phong
Quang lấy kim sang dược mang trên người ra, đây là Tiết Nhiễm cho nàng
vào ngày nàng bị ngân châm đâm bị thương, nàng không thể làm lộ ra biểu
cảm đau lòng.