Ly là thù địch của hắn, nhưng nàng còn thích Nam Cung Ly, nếu Thanh
Ngọc biết đến, không biết sẽ như thế nào?
Tiết Nhiễm không hiểu sao nàng lại đột nhiên thất thần, hắn bất giác nắm
tay nàng, “Bờ sông sắp bắn pháo hoa rồi, xem không?”
“Được…” Cắn một miếng kẹo hồ lô nàng cũng không muốn cắn nữa,
khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực một cục, được Tiết Nhiễm dẫn dắt đến bờ
sông.
Người đến người đi dọc theo đường, Tiết Nhiễm rất quan tâm đem nàng
bảo vệ bên người mình, không cho người qua đường liều lĩnh đụng vào
nàng, Phong Quang đi bên người hắn, tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều,
“Tiết Nhiễm, ngươi có biết không ngươi bây giờ là một bạn trai rất có lực?”
“Bạn trai rất có lực là vật gì?” Đến bờ sông, Tiết Nhiễm hỏi, đường bọn
họ đidẫn đến một địa phương tương dối yên lặng, ít nhất nơi này cũng
không có người khác, sẽ không thấy ồn ào.
Phong Quang kiễng chân lại gần bên tai hắn nói: “Có nghĩa là ngươi làm
cho người ta động tâm.”
Hơi nóng từ hơi thở của nàng phả lên sườn tai hắn, cùng lúc đó, pháo
hoa ở bờ bên kia được bắn lên, sắc màu nở rộ trên bầu trời, trong phút chốc,
những sắc màu chớp nhoáng chiếu sáng bầu trời, cũng chiếu sáng gương
mặt của người xem.
Hào quang hoa mỹ sáng tối đan vào nhau, đem khuôn mặt tinh xảo của
nàng nổi bật đến chói lóa, đôi mắt của nàng, hào quang như thu thủy lưu
chuyển, rạng rỡ khoe sắc, khiến lòng người mê đắm.
Hắn vẫn luôn biết ánh mắt của nàng rất đẹp, nhất là thời khắc nàng toàn
tâm toàn ý đem hắn ánh vào đáy mắt.