“Ừ?”
“Nếu muốn đi tửu lâu, ngươi đi nhầm hướng rồi.”
Phong Quang dừng chân lại một chút, “Ta đương nhiên biết tửu lâu
không ở bên này, ta chỉ là thấy phong cảnh không tệ, mới đến đây ngắm
chút thôi.”
cố Ngôn rất thông minh không phản bác mấy lời này của nàng.
Túy khách cư là tửu lâu tốt nhất Đế đô, cũng là tửu lâu đắt tiền nhất Đế
đô, phàm là quan to quý nhân mới có tư cách vào Túy khách cư, người
thường đừng mơ tới. Mà cố Ngôn, có riêng một gian phòng ở lầu hai Túy
khách cư, đây là đặc quyền mà hắn có được từ lúc Túy khách cư mới bắt
đầu xây dựng.
Phong Quang đẩy cửa sổ của phòng thuê, phía dưới đúng là ngã tư
đường, ồn ào tiếng người, nàng nhìn một lát lại đi về bàn, “Vương thúc, ta
thế nhưng không tưởng được ngươi lúc nhàn rỗi sẽ thích đến đây ngồi.”
“Bất quá cũng chỉ ghé qua bốn năm lần thế thôi, thần phải xử lý nhiều
chính sự như vậy, ở đâu ra có nhiều thời gian rãnh nhàn hạ thoải mái chứ?”
cố Ngôn thưởng một chung trà trong suốt, hắn buông chén trà, hơi hơi liếc
mắt.
Phòng cách vách truyền đến nhiều âm thanh không giống nhau.
Phong Quang tất nhiên cũng nghe được, tường bên kia, truyền đếm âm
thanh nữ tử ngâm nga êm tai, như chịu áp lực gì đó, lại như không có áp
lực gì, tiếng kêu này, có thể khiến xương cốt người ta mềm nhũn.
Mắt nàng cười long lanh, “cố Ngôn, hiệu quả cách âm nơi này hình như
không được tốt, ngươi nói xem người bên cách vách đang làm gì thế? Nữ