MÂY TRẮNG VẪN BAY - Trang 56

- Nếu vậy là còn hy vọng, đúng không?
- Co lẽ... Ai lại chết héo lúc còn non bao giờ? Bích Ngọc cười nói - Tôi
cũng biết... Chí Hào qua đời... Có nghĩa là anh ấy sẽ không bao giờ quay
lại. Vì vậy phải thực tế... Có lẽ rồi tôi sẽ lại yêu. Nhưng người sắp đến đó
không phải là Thiên Bạch
Triết nhìn Khả Dị Họ biết Ngọc nói thật, và như vậy, họ sẽ không giúp đỡ
được gì cho Thiên Bạch cả.
Khả Di nói:
- Vậy thì để hôm nào... mình lời khuyên Bạch xem.
Triết lắc đầu.
- Vô ích. Bản tính ông ấy cố chấp như đá đấy.
Bích Ngọc thở ra.
- Tôi sợ rồi một bi kịch khác lại xảy đến... à, cái số tôi nó làm sao đấy. Nó
chỉ mang đến cái xui xẻo cho mọi người... Đàn ông nào gặp tôi đều phải
khổ.
Khả Di không đồng ý.
- Nói sai rồi. Chuyện anh Chí Hào lỗi ra đâu phải ở Ngọc đâu?
Cô gái trên sân khấu sau khi hát xong hai bản nhạc đã bỏ xuống. Vậy mà
cũng có người vỗ tay, Bích Ngọc nói:
- Đấy thấy không? Hát hay dở không biết nhưng được tán thưởng đã vui
rồi.
Triết cười.
- Cái tiếng vỗ tay kia chưa hẳn là cổ vũ. Nhiều lúc người ta coi như một trò
nhố nhăng thôi. Cảm ơn vì thấy cô ta chịu xuống.
Ngay lúc đó, có một thanh niên từ dưới bước lên. Anh chàng có vóc dáng
to lớn. Mà cái dáng dấp lại khiến cho Bích Ngọc giật mình. Sao lại có một
sự giống nhau lại lùng vậy? Nhìn anh ta Ngọc liên tưởng ngay đến Chí
Hào.
Anh chàng mang cả đàn gui-ta lên sân khấu. Bích Ngọc khều Di chỉ?
- Xem kìa.
Và Triết cùng Khả Di nhìn theo. Hai người cũng có vẻ ngạc nhiên.
- Anh ta là ai vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.