MẸ CHỒNG ĂN THỊT CẢ NHÀ NÀNG DÂU - Trang 211

Hãy tự chăm lo cho mình". Vương Hinh chớp chớp mắt, không biết trả lời
ra sao. Thúy Thúy cuống đến nỗi cứ giậm chân mãi. Dương Chiến cười
nhạt rút từ trong túi ra mấy chục phong thư màu đỏ, tiện tay bóc mấy cái ra
cho Vương Hinh xem, bên trong toàn là những tờ 100 tệ màu đỏ. Dương
Chiến hạ giọng nói khẽ: "Đây là tiền để tôi lót tay cho quản giáo, nhiều thì
8 nghìn, ít thì 5 nghìn. Nếu cô đồng ý, số tiền này sẽ khiến cho những ngày
tháng ở đây của cô thật dễ chịu, cho đến khi cô ra khỏi tù, nếu như cô
không đồng ý, tôi vẫn cứ đưa số tiền này cho quản giáo, tôi sẽ đặc biệt dặn
dò họ để cuộc sống của cô ở trong ngục thật thê thảm, sống không bằng
chết, cho đến khi cô đồng ý với tôi!"
Vương Hinh giận đến cực độ, nhảy dựng lên, muốn đánh Dương Chiến,
may mà nghĩ đây là trại giam, nên đành nhẫn nhịn, mới không ra tay.
Dương Chiến nhếch một bên lông mày, nhìn hằn học Vương Hinh, nói:
"Đời người rất ngắn, đứng dậy từ chỗ ngã, tiếp tục kiên cường đi tiếp đến
điểm cuối cùng mới là anh hùng, cô cứ nghĩ cho kĩ đi!" Nói xong, Dương
Chiến kéo tay Thúy Thúy đang muốn lưu lại lao ra khỏi phòng thăm tù. Sau
đó anh để tiền lại cho cấp dưới, bảo họ mau đi lót tay cho quản giáo. Anh
kéo Thúy Thúy lên xe, lao vút đi.
Trong phòng thăm tù, Vương Hinh yếu ớt đứng dậy, chậm rãi đi về, nước
mắt không chịu tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, cứ thế tuôn rơi, bị
Vương Hinh lau mạnh đến nỗi bỏng rát mặt.
Trên đường, Dương Chiến lái xe rất nhanh, trong đầu luôn nghĩ đến cô gái
Vương Hinh ngang ngạnh. Nếu lần này mà cô không đứng dậy được, cuộc
đời này coi như đã hết, thật là một cô bé đáng thương! Anh nhất định phải
hoàn thành vụ trao đổi này với Thúy Thúy. Âm thanh dịu dàng du dương
vang lên giữa bầu không khí yên ắng trong xe. Bên ngoài xe, hai bên đường
cao tốc là vùng đất hoang vắng, những cây cỏ dại đã khô vàng đang đung
đưa trong gió, cũng giống như trái tim của Thúy Thúy vậy. Dương Chiến
nhận một cú điện thoại, là cấp dưới của anh gọi đến, báo cáo là những
người quản giáo đó đều không chịu nhận tiền. Dương Chiến ờ một tiếng,
:nói: "Tôi biết rồi", rồi tắt máy. Suốt trên đường đi, Thúy Thúy buồn bã
nhìn ra khung cảnh bên ngoài, trong đầu cô luôn nghĩ đến Vương Hinh yếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.