MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 127

“ Vậy chúng ta đắp chung một chăn thôi”. Bách Lý hơi động

nửa người, mở ra khe hở của chăn

“ Ừ”.
Tiểu Lam chui vào chăn, chỉ sợ nhìn thấy Tiểu Lục không

ngừng lay động, một thanh âm nơm nớp lo sợ phát ra :

“ Sớm biết như thế ta sẽ không nghe ngươi nói, hại ta mỗi lần

nhớ lại, kinh khủng chết mất…”

“ Hắt xì…”
Bên ngoài binh lính tuần tra đi qua, đánh cái nhảy mũi vang

dội

Ba người ở trong chăn run lẩy bẩy, ai cũng không dám lại nói

thêm một câu.

Đêm, hoàn toàn chìm vào an tĩnh , ánh nến chập chờn mấy cái

cũng tắt , tối đen như mực không lưu một tia ánh sáng.

Tạm thời Nam Cung sẽ edit bộ này, với bộ khí phi cho đến khi

nhà Thụy Miên sửa máy tính xong. Mọi người nhớ ủng hộ nhé *
Cảm ơn nhiều a!*

Tải eBook: www.dtv-ebook.com

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.