"Nhứ nhi a, vì sao, ông trời muốn diệt Liễu Gia ta a............."
Liễu lão gia cực kì bi thương lảo đảo một cái, những người xung
quanh vội vàng đỡ hắn ngồi xuống.
"Cha, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Liễu Nhứ nhìn ca ca trên
giường, dường như ngoài suy yếu ra, cũng không có gì đáng ngại,
nhưng mà cha cùng nương lại nói, Liễu Gia sẽ tuyệt hậu.
Thấy hai người đã sớm bi thương không nói ra lời, Liễu Nhứ
vội vàng gọi đại phu ở một bên, "Ca ta đến cùng là xảy ra chuyện
gì?"
"Hồi Liễu phi, Liễu công tử bởi vì thương thế quá nặng, mặc
dù mạng được giữ, nhưng là......., nhưng lại mất đi khả năng sinh
đẻ." Đại phu có chút thương tiếc lắc đầu, những người xung quanh
nghe nói thế, khóc càng lợi hại hơn.
"Cái gì?" Liễu Nhứ chỉ cảm thấy một trận choáng váng, nhờ
Tiểu Lục nâng đỡ, dựa vào ghế tựa bên cạnh ngồi xuống.
Liễu gia cũng chỉ có một Liễu Vân Tường là con trai, hiện tại,
phụng dưỡng người già đều không thể dựa vào, thể chất như vậy,
càng khỏi bàn đến việc mang binh đánh giặc.
Liễu Vân Tường vô lực tựa vào giường, trong lòng càng không
thể tiếp nhận, " Biến, đều cút ra ngoài cho ta,..........." Nam tử cầm lấy
đồ vật trên giường ném về hướng mọi người, "Cút.............."
"Tường nhi..........." Liễu phu nhân muốn tiến lên, bị gối thêu
phóng tới cản lại lời nói.
"Nương, chúng ta ra ngoài trước đi.........." Liễu Nhứ đỡ nàng,
để đại phu lui xuống, chỉ để lại một mình Liễu Vân Tường.
"Nhứ nhi, Liễu gia chúng ta, thật là xong rồi a..............." Liễu
phu nhân đau lòng muốn chết, khóc thét lên.
Cả nhà lẳng lặng ngồi, Liễu Nhứ càng thêm mệt mỏi nằm bò
trên bàn. Nến trên đế đã đốt lâu lắm rồi, cũng không có người đi lên
khơi tim đèn, ánh lửa càng cháy dữ dội hơn, "tách" một tiếng, sáp
nến rơi trên tay nữ tử, lại không có cảm giác chút nào.