MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 54

Không biết đã qua bao nhiêu ngày, cơ hồ như cho rằng chính

mình đã bỏ mạng, cơ thể vẫn hư nhược, mềm yếu như vậy. Một
ngày ba bữa bị Lý Như ép cho ăn, muốn chết cũng không được,
muốn sống lại càng không thể sống.

Ở trong phòng tối đen này, một nữ nhân không động đậy

được, một trắc phi lời nói điên điên khùng khùng, còn có một bộ hài
cốt, mặc dù là nàng không nhìn thấy, nhưng rõ ràng cảm thấy được,
hắn đang mở một đôi mắt trống rỗng chăm chú nhìn nàng. Từng lần
một hỏi mình, Bách Lý, ngươi còn sống nổi sao? Ngươi sẽ không ra
được, hắn cũng sẽ không tìm được ngươi.

Chỉ là một tòa hậu viện, chỉ cách bên ngoài năm ba bước,

nhưng ông trời lại khéo léo chặt đứt vĩnh viễn toàn bộ ý niệm của
nàng, bị thời gian làm cho quên lãng.

Ngày qua ngày, chính mình cũng đã mệt mỏi, đành phó thác

chờ chết thôi.

Nhìn Lý Như điên điên, một tháng, hai tháng, bao lâu về sau,

chính mình cũng sẽ giống như nàng, đành chịu đựng mà chết.

Không phân biệt được đã là đêm hay còn là ban ngày, rõ ràng

nghe được một chuỗi bước chân quen thuộc, ngay sau đó, giọng
điệu mất đi độ ấm kia, đang ở bên ngoài đình viện, chỉ cách một
cánh cửa. Mông lung còn nhìn thấy rõ ràng bóng dáng hắn: "Tối
hôm nay, tìm chiếc xe ngựa đưa nàng ra khỏi thành, dàn xếp cho tốt,
từ nay về sau không cần trở về nữa."

"Dạ, gia." Theo một tiếng trả lời, tiếng bước chân xa dần
Vô lực há miệng khàn khàn giọng, hai chữ Tập Ám cuối cùng

bị chặn nơi cổ họng không lên nổi, mặc cho nó thu hồi lại.

Nàng? Là Lý Như sao? Hắn đã đáp ứng đưa nàng đi. Tâm

Bách Lý không khỏi vui mừng, tối hôm nay nếu có thể ra ngoài, sẽ
có người phát hiện ra nàng.

Bách Lý chun chút mong đợi, ở một nơi tĩnh mịch như bên

trong căn phòng này, khái niệm thời gian vốn đã bị đánh mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.