Bách Lý Hội cùng Tập Ám về tẩm cung, thậm chí, cũng không
kịp nói với Tiểu Lam một câu.
Không hổ là tẩm cung của hoàng đế, toàn bộ phòng đều là màu
vàng, lại có một chút áp lực.
Bọn nha hoàn đều đã lui xuống, ánh nến bên trong đèn sa cháy
không ngừng, cũng không sáng rực như trước kia, mang theo một cỗ
chân tình không thể nói rõ, ấm áp sinh tình.
Tay phải của hắn, đem Bách Lý Hội đặt dưới thân, đôi tay, tinh
tế vuốt ve gò má nàng, từ chỗ lông mày, một đường đi xuống, dừng
lại trên môi mềm mại của nàng.
"Hội nhi, ngươi không trách ta sao?"
Bách Lý Hội có vài phần mê man, nhưng vẫn lắc đầu.
"Tập Ám, ngươi cũng không trách ta sao?"
Hắn cúi đầu, chôn sâu vào cổ nàng.
"Lúc đó, ta vì bảo trụ một mạng của con chúng ta, đồng ý đi
theo Gia Luật Thức, ngươi sẽ không trách ta chứ?" Đứa nhỏ, lâu như
vậy cũng không nói đến một chữ, hiện nay từ trong miệng mình nói
ra, đúng là đau đớn giống như cắt tim khoét thịt: "Thật không ngờ,
ngươi lại đuổi theo."
Tập Ám ngẩng đầu, hai khuỷu tay chống bên đầu nàng: "Hội
nhi, hãy để cho chúng ta quên hết quá khứ lại từ đầu, được không?"
Hài tử của mình, trước khi biết được liền đã mất, đối với hắn
mà nói, đã thành một việc đau xót không muốn nhắc đến.
Bách Lý Hội nhìn hắn, gật đầu: "Được."
Quên? Làm sao dễ dàng như vậy, Tập Ám, ngươi quên được,
ta thì không.
Làm lại từ đầu? A..........., là nên làm lại từ đầu rồi.
Ánh mắt Bách Lý Hội bình tĩnh nhìn Tập Ám, lúc này nhìn lại,
đã xa lạ như vậy, chính là người trước kia nàng đã yêu sâu đậm sao?
Lòng của nàng, đã đi theo sự vứt bỏ của Gia Luật Thức, đi xa
rồi.
Sẽ không bao giờ lần nữa yêu Tập Ám.