MÊ HOẶC SONG VƯƠNG - Trang 745

"Bệnh của Liễu Duyệt, là cô đĩnh sao?" Bách Lý Hội cúi người,

một tay đặt lên vai nàng, nói khẽ bên tai nàng.

Nàng liếc mắt, nhìn chòng chọc Bách Lý Hội: "Đúng."
"Hừ." Bách Lý Hội cười lạnh đứng lên, ánh mắt dời đến người

nam tử: "Các ngươi có biết hay không, người mắc phải cô đĩnh, là
không thể có thai."

"Oanh" một tiếng, giống như nổ tung, âm thanh của nàng rất

nhẹ, lại không thể nghi ngờ khiến người ta bị trọng thương.

Sắc mặt Liễu Nhứ trắng bệch, mạnh mẽ bổ nhào tới người Bách

Lý Hội: "Không, ngươi nói bậy, hoàng thượng, đừng nghe nàng nói
bậy, tỷ tỷ sẽ không gạt ngươi."

Bách Lý Hội đi đến bên cạnh hắn: "Khi ở Liêu quốc, ta là nghe

Hàn Hữu Thiên nói."

Một tay Tập Ám nắm tay nàng, y thuật của Hàn Hữu Thiên, sợ

là không ai sánh kịp, lời hắn nói, đương nhiên cũng là thật.

"Hoàng thượng" Liễu Nhứ xoay người, ôm chặt chân hắn:

"Hoàng thượng, ngươi tin tỷ tỷ, đúng không?"

Tập Ám cũng không tránh ra, nhưng lại ngẩng đầu nhìn lên

trên, "Khi đó, trẫm chính là quá tin tưởng nàng."

Thân mình Liễu Nhứ xụi lơ, hai tay không ngừng đánh lên đất,

vì sao, một ý nghĩ sai lầm, Liễu gia hôm nay lại tới nông nỗi này.

"Hoàng thượng," Bách Lý Hội đem áo choàng khoác lên vai

hắn, "Để nàng xuất cung đi."

Nữ tử oán hận lườm nàng một cái: "Ta không cần ngươi cầu

tình, Bách Lý Hội, ngươi chết không được tử tế."

Tập Ám lạnh lùng vung tay: "Đem nàng xuất cung đi."
"Dạ." Nha hoàn bên cạnh thấy thế, vội vàng tiến lên, kéo nàng

đi.

Nàng không khóc cũng không náo, lại cười vô cùng thê lương:

"Ha ha ha.............." Vang vọng thật lâu, lòng trống trãi đầy bất an.

Tập Ám nắm chặt tay nàng, được nàng đỡ đứng dậy, một tay

kia nhẹ khoát lên vai nàng: "Hội nhi, ta nợ ngươi, sợ là kiếp này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.