MẸ KẾ CỦA LỌ LEM - Trang 147

Quách Lệ gân giọng kêu Vu Kiều: "Chị Vu, chị Vu cứu em, bọn họ bắt

lầm người rồi!"

Bảo vệ kia cười nhạo một tiếng: "Đừng kêu nữa, ông chủ của chúng tôi

sớm đã nhìn thấy chuyện cô thương lượng với đám lưu manh rồi, bàn giao
với cảnh sát thật tốt đi."

Cả người Quách Lệ co quắp ngã trên mặt đất.

Người đã mang đi, Vu Kiều cũng trầm tĩnh lại, vừa buông lỏng đã cảm

thấy toàn thân đau đớn, cô cảm thấy tối nay khó có thể ngủ, cũng không
biết da đầu có chảy máu không, giờ cô chỉ nghĩ trốn ở ổ chăn trong nhà,
mấy ngày sau chắc cô cũng không dám ra cửa.

Cô xoa mặt ngượng ngùng nói: "Còn phải phiền anh chút, đưa tôi về nhà

đi, không xa đâu, anh biết đấy." Lúc tổ chức tang lễ, Ân Á Minh đã tới.

"Em muốn về?" Ân Á Minh cảm thấy Vu Kiều quá chân thành, "Em

cũng đừng quên, người vừa rồi chính là người giúp việc nhà em đấy, cuối
cùng em đã thuê phải người kiểu gì vậy?"

Ân Á Minh vừa nói như vậy làm Vu Kiều khẩn trương, đúng vậy, trong

nhà cũng không an toàn đâu, sau tang lễ liền ít người nhà họ Quý đến thăm,
gần nhất cơ hồ đã không có, vì vậy bảo vệ trong nhà đều rời đi, giờ chỉ còn
hai nhân viên già, còn có hai ba người giúp việc, Quách Lệ cô tín nhiệm
nhất còn xuất hiện tình huống như vậy, nghĩ đến những người khác, trong
lòng cô không khỏi sợ hãi, những người này đều ở trước khi cô kết hôn,
biết người biết mặt không biết lòng, cô suy nghĩ tỉ mỉ khiến chính mình sợ
hãi, đâu còn dám trở về.

"Vậy đưa tôi về chỗ ba mẹ..a.. không được." Vu Kiều cảm giác bộ dáng

mình không tiện để về, người trong nhà thấy nhất định sẽ rất lo lắng, đợi
mấy ngày nữa trên mặt cô tốt hơn một chút rồi trở về nói chuyện này, "Anh
đưa tôi đến khách sạn đi, trong ví tôi vẫn có thẻ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.