MẸ KẾ CỦA LỌ LEM - Trang 179

“Ông Vu, bình tĩnh, bình tĩnh, bà Quý nói chuyện không mấy dễ nghe,

nhưng đánh người là phạm pháp, chúng ta vẫn nên kiềm chế một chút có
được không?” Anh đội trưởng dẫn đầu tiểu đội cũng có chút khó xử, anh ta
nhỏ giọng nói, “Anh cũng đừng làm chúng tôi khó xử, chuyện này làm lớn
lên, trở về chúng tôi cũng khó giao phó, quần chúng vây xem ở đây nhiều
lắm.” Nhân nhượng cũng không tiện lắm đâu.

Vu Đại Bàn trừng to mắt! “Nếu không thì làm thế nào, cứ để bà ta kêu

gào trước cửa nhà tôi hả! Phong thủy của nhà tôi đều bị bà ta gào đi hết rồi,
xúi quẩy hết mà! À, cửa nhà nào bị một người đến chửi đổng như thế mà
không tức chứ? Anh không tức sao?!” Vu Đại Bàn nhìn chằm chằm một
hàng người của Quý Xán ở trên đất, dáng vẻ đó, nhìn qua chỉ cần đám cảnh
sát không chú ý một chút thôi, ông liền có thể nhào lên đánh người tiếp!

Hàng xóm lân cận dĩ nhiên là đứng về phía nhà họ Vu rồi, bọn họ nhìn

đám người của Quý Xán trên đất chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Như này là đến lừa người ta chứ gì?”

“Chắc là vậy rồi, ông nhìn đức hạnh của bà ta thì biết, cái dáng vẻ chửi

người đó, chuyên nghiệp đó!”

“Chậc chậc chậc, nhìn mặt cũng ra dáng con người lắm chứ, sao lại

không biết xấu hổ thế này.”

“Chuyện này đổi lại là tôi cũng tức thôi, đến đập cửa cũng không nói đi,

còn mắng người ta chết không yên thân, như vậy ai mà không nổi giận.”

“Thì đó, đầu năm nay thật sự là loại người gì cũng có, lớn lối ghê, loại

người này ở bên ngoài bị đánh chết cũng đáng đời!”

“Còn có mặt mũi kêu cảnh sát, lúc đến đập cửa sao không kêu đi, đánh

không lại thì kêu cảnh sát, khinh thường nhất là cái loại người này đó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.