Mọi người còn muốn cãi cọ, Vu Kiều nhìn Trương Nguyên đứng bên
cạnh: "Tôi cảnh cáo các người, đừng ở chỗ này sinh sự, các ngươi nhìn bộ
dáng cũng biết tôi không dễ chọc, giỏi thì đi mà tố cáo tôi! Các người có
thể không tin nhưng tôi cái gì cũng có thể làm ra được!"
Lời này chẹn họng tất cả mọi người, ai nấy đều phát hỏa, quá kiêu ngạo ,
bọn họ thật không đoán được một cô gái hơn hai mươi tuổi đối mặt với
nhiều người như vậy mà còn có thể kiêu ngạo! Quả thực quá không biết
xấu hổ!
Ân Á Minh là người đứng ngoài quan sát, anh không có hứng thú với tài
sản Quý gia, cho nên cách nhìn càng thêm khách quan, mặc dù anh không
biết cô gái họ Vu này nhưng nghe cô nói nhiều chuyện hư hỏng của Quý
gia như vậy mà những người này không phản bác, kia hơn phân nửa là có
phần thật, nếu không sẽ không chột dạ như vậy. Di chúc này chắc chắn
không có vấn đề, mặc dù cô gái họ Vu ăn nói khó nghe, nhưng coi như
bằng phẳng, chỉ là tướng mạo này làm mất không ít đồng tình, bộ dáng quá
diễm lệ, nói cái gì người khác đều nghi ngờ, cũng thật sự là thật xui xẻo .
Ân Á Minh đang suy nghĩ miên man phát hiện tay áo mình bị kéo,
nghiêng đầu nhìn, là Quý Tử Nhàn.
Vừa rồi mọi người quá lộn xộn, Quý Tử Nhàn một câu cũng không nói,
ánh mắt hồng hồng , cẩn thận kéo tay áo Ân Á Minh, ngẩng đầu khiếp đảm
nói: "Anh Á Minh, em thật sự một chút cũng không hiểu chuyện này, em
biết rõ anh Á Minh có bản lĩnh, anh xem giúp em được không, bây giờ em
cũng không biết nên làm gì, trước đó ba ba em không nói như thế, nhưng
mà… nhưng em không có bằng chứng gì cả..."
Cô nói nói thì khóc lên, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Nhưng mặc dù bộ dáng đáng thương, lời nói lại cực kỳ sắc bén, mặc dù
đang khóc, nói chuyện cũng đứt quãng, nhưng hàm ý vô cùng rõ ràng, ý cô