1
Cả đại sảnh đang lao xao bỗng im phăng phắc. Suzaki đang nằm dài trên ghế
ngả lưng đọc sách lập tức ngóc đầu dậy, đôi mắt sau cặp kính chớp liên tục.
Hayashi thu mình bên góc bàn, há hốc miệng, vẻ mặt đờ đẫn. Kiyomura thì
suýt ngã từ ghế xuống sàn nhà. Bên cạnh là Shimada, hai tay đặt trên bàn
trước đó vần không ngớt ngọ nguậy cũng ngừng lại. Mọi người đều chăm
chú nhìn Ino.
Mấy ngưởi đang ngồi trên sofa bên này cũng phản ứng na ná thế.
Samejima và Funaoka đang nhoài người lập tức cứng đờ, Keiko có vẻ suýt
ngừng thở, còn Utayama thì ngoánh nhìn Ino và bất giác đưa tay lên túi áo ngực
lấy bao thuốc ra.
“Ha ha ha ha…” Người đầu tiên mở miệng là Kiyomura. Anh nhìn chằm chằm
vào Ino đứng ở cửa, đập tay lên bàn cười rồi đứng dậy.
“Vô dụng thôi, anh Ino. Tôi sẽ không mắc lừa đâu.” Giọng Kiyomura rất hài
hước.
“Cậu bảo sao?” Ino cau mày.
“Đừng ra vẻ ngây ngô nữa.” Kiyomura nhe hàm răng trắng bóng, “Trò đùa Cá
tháng Tư, tôi chơi chán rồi.” Những lời ấy khiến bầu không khí bớt căng thẳng
hẳn. Kiyomura lẩm bẩm, “Anh nói đùa tài thật,” rồi ngồi xuống sofa, “Tuy nhiên,
chủ nhà đã dày công nghĩ ra trò vui này mà chúng ta không hưởng ứng thì cũng
dở. Nào, nào, các anh chị ơi, chúng ta nên…”
“Cậu hiểu lầm đến mức này thì tôi cũng không biết nói gì hơn…” Ino giận dữ
nhìn Kiyomura, dường như cố hết sức để giữ bình tĩnh, anh đưa tay bưng miệng,
khẽ ho. “Đây không phải trò đùa. Dù hôm nay là ngày 1 tháng Tư, tôi cũng
không dám đưa ra câu nói dối độc địa như thế.”
“Nhưng…” Kiyomura tái mặt, “Vậy… đó là sự thật à?”
Ino nghiêm túc gật đầu, “Rất tiếc, ông Miyagaki quả thật đã qua đời.”
Cả đại sảnh lại chìm vào im lặng. Không rõ các vị khách được mời đến đây
đang nghĩ những gì.