MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 3: ĐẠI THẦN NÔNG GIÁ - Trang 402

Mọi người ngẫm nghĩ một lát, ai nấy đều sởn gai ốc. Giờ đây họ đang ở
trong tình thế mà tốc độ hành động không chiếm ưu thế, nếu lên bè gỗ
vượt sông tiếp cận núi Âm Sơn, thì chỉ sợ giữa đường sẽ bị bọn quái vật
đuổi theo, ở trên mặt đất thì còn gắng gượng ứng phó với chúng bằng vũ
khí, chứ nếu đã bị kéo xuống sông sâu thì không còn đất để giãy giụa
phản kháng, huống hồ bây giờ cả hội lại không còn nước và thức ăn, dẫu
có cố thủ trong khoang tàu, e rằng cũng không thể chống cự được lâu.

Tư Mã Khôi bảo Thắng Hương Lân ở lại trên nắp khoang quan sát động
tĩnh, sau đó quyết định nói với ba người còn lại: “Giờ chẳng còn cách gì
nữa cả, chỉ còn mỗi việc cho nổ tung mấy cái thùng sắt chứa đầy dung
dịch hydrogen kia thôi, cho dù không làm cho bọn quái vật bám quanh
tàu ngầm nổ tan xác, thì âm thanh và ánh lửa của vụ nổ cũng sẽ khiến
chúng sợ hãi tản ra chạy trốn. Đây là cơ hội duy nhất để đội thám hiểm
chúng ta sống sót và tiếp cận mạch núi Âm Sơn”.

Nước dưới lòng đất cuồn cuộn chảy xiết, cỗ tàu ngầm Z-615 bị hút vào
rìa núi từ, bây giờ chỉ còn cách để lại một người kích nổ thùng nhiên liệu
thì bốn người còn lại mới có cơ hội thoát thân. Mọi người biết rõ, thời
gian tiếp xúc với núi từ dưới lòng đất càng lâu, thì khả năng bị nó nhốt
giữ vạn kiếp và khó lòng siêu sinh càng lớn. Trước khi xuất hiện triệu
chứng thoái hóa, cả hội bắt buộc phải tìm đường thoát khỏi vòng tròn ma
quái 30° vĩ Bắc, một phút cũng không được chậm trễ. Tuy kế hoạch mà
Tư Mã Khôi đưa ra nghe có vẻ khả thi, nhưng người nào ở lại, người đó
cầm chắc cái chết, vấn đề bây giờ là quyết định để ai ở lại?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.