MÊ TÔNG CHI QUỐC TẬP 3: ĐẠI THẦN NÔNG GIÁ - Trang 452

Chương 6.7: Đường xuống vực sâu

Mọi người thấy cảnh tượng ấy đều giật nảy mình, lập tức

giương súng rồi lên đạn, sau đó họ định thần nhìn lại mới phát
hiện, trên vách đá khắc rất nhiều hình đầu người, tầng tầng lớp lớp
nổi hẳn lên bề mặt đá, tạo thành từng vùng lỗ chỗ lồi lõm đan xen
lẫn nhau, mà đa phần khuôn mặt đều không nhìn rõ nét, chỉ còn lại
hình khối, duy chỉ có hai hốc mắt được chạm khảm bằng ngọc lam,
bị đèn cácbua chiếu vào, trông nó ánh lên xanh len lét rất quái dị.

Hải ngọng điên tiết chửi đổng: “Bà nội nó chứ! Làm ông hết cả

hồn!” – Nói xong anh liền rút dao, bảo Tư Mã Khôi: “Bữa trước,
bọn mình vay lão Lưu Hoại Thủy tí kính phí trên tàu, nếu bị Diêm
Vương điểm mặt gọi tên ở đây thì đương nhiên ta bùng luôn được
khoản nợ đấy, nhưng nếu may mắn sống sót trở về, tớ cũng không
muốn bị lão chặn cửa suốt ngày ồi ồi đòi nợ…”, vừa nói Hải ngọng
vừa nhanh nhẹn nạy mấy viên ngọc lam, rồi bỏ tọt vào túi, anh còn
lệnh cho Nhị Học Sinh mau đến giúp mình một tay.

Tư Mã Khôi mắng: “Hải ngọng, tớ biết cậu tuy là dân chân đất

mắt toét, nhưng nói gì thì nói vẫn là một Bát Lộ quân, mấy món
này tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn, cậu tưởng nó
là ngọc lục bảo chắc?”

Cao Tư Dương mỉa mai: “Bọn anh tuột gan tuột ruột ra ngoài

thì quả nhiên chẳng khác gì phường thổ tặc”.

Tư Mã Khôi nói: “Cô không biết chứ, Hải ngọng ngày xưa có

tên tiếng Nga hẳn hoi nhá, để nghĩ xem là gì nhi? À! Mocracski,
tức “móc rác xờ ki”, một chuyên gia thu nhặt và kiểm duyệt đồng
nát chính hiệu đấy”.

Hải ngọng nghe hai người châm chọc, lập tức dừng phắt lại,

không nạy tiếp nữa, chống chế chữa ngượng: “Cậu không vùi dập
khuôn mặt khôi ngô vĩ đại của tớ xuống bùn thì không chịu được
à? Lần trước đi sa mạc Lopnor, tớ nghe ông bác Nông Địa cầu nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.