MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 143

Ở trong trí nhớ của Sở Dật Đình, phụ hoàng hắn thương mẫu phi hắn, đã

đến nông nỗi thần hồn điên đảo, tinh thần thất thường.

Người có thể vì Thục phi mà cười vui vẻ cả ngày, từ sáng đến tối cũng

toét miệng, mặt mày hớn hở tươi cười.

Người càng sẽ vì Thục phi u sầu lo lắng, trắng đêm khó ngủ, thậm chí

không tiếc phát động lực lượng cả nước, tốn ngàn vàng, chỉ vì tìm ra được
một phương pháp, tìm được người, có thể để cho Thục phi nở nụ cười.

Người tìm được, kể từ sau khi Lương đế theo yêu cầu của Thục phi, vì

nàng đổi một thống lĩnh thị vệ mới ở cung Loan Phượng chỗ nàng ở, Thục
phi quả thật thường xuyên mặt mày xuân sắc, khóe mắt đuôi mày cũng
không kiềm chế được mà toát ra vẻ vui mừng nồng đậm.

Ba tháng sau, nàng theo người thống lĩnh thị vệ kia bỏ chạy, bỏ lại Phụ

hoàng hắn, bỏ lại hắn, vứt bỏ vinh hoa phú quý vô biên, một đi không trở
lại, từ đó không quay đầu lại.

Bởi vì Thục phi, Sở Dật Đình hận tất cả nữ nhân trên thế giới này. Nhất

là nữ nhân tướng mạo đẹp và lạnh tanh.

Nữ nhân như vậy vốn không có tâm! Cho dù người khác đối xử tốt như

thế nào với nàng, móc tim móc phổi cho nàng, thậm chí die nda nle equ
ydo nn dâng cả tính mạng cho nàng, nàng nói đi thì đi, nói thay lòng thì
thay lòng, thậm chí lúc rời đi còn không có ngay cả lời từ biệt!

Nữ nhân, nhất là nữ nhân tuyệt sắc, tướng mạo đẹp như Thục phi, tất cả

đều lẳng lơ, vô sỉ dâm tiện!

Bởi vì kinh nghiệm đặc biệt trong quá khứ của Sở Dật Đình, sau khi

trưởng thành, hắn và Phong Lăng Thiên đều có một tật xấu giống nhau, tất
cả thủ hạ và phụ tá của hắn cũng vô cùng lo lắng, tâm thần thấp thỏm về tật
xấu này của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.