MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 177

Nếu Tô Hồng Tụ không phải nữ nhi của Thừa tướng, bà đã sớm để

người đi lên hung hăng tát nàng ta hai bạt tai.

Mặc dù Tôn phu nhân giận trong lòng, nhưng trên mặt không hề thay

đổi, vẫn vẻ khổ sở đáng thương, đầy mặt bi thương khóc lóc cầu xin Tô
Hồng Tụ: “Tiểu thư, tiểu thư ngài không nể mặt tăng cũng phải nể mặt
Phật, tuy Tôn gia chúng ta là thương nhân, môn đệ kém xa Tô gia, nhưng
dầu sao Tô lão gia cũng là họ hàng xa với chúng ta, tiểu thư, kể từ khi

về nhà khuyển tử vẫn nằm trên giường không dậy nổi, thuốc không

uống vào, đại phu nói, nếu như, nếu như hắn tiếp tục như vậy nữa, rất có
thể sẽ không chống đỡ nổi! Tiểu thư coi như thương xót, cứu khuyển tử
một mạng, dân phụ cầu xin tiểu thư!”

Tôn phu nhân vừa dứt lời, hu hu cầm khăn che mặt.

Mặc dù tuổi Tôn phu nhân gần bốn mươi, nhưng được bảo dưỡng cực

kỳ thỏa đáng, làn da như mỡ đông, một đóa phù dung trắng nõn và kiều
diễm như mỳ dương xuân, chợt nhìn, quả thật khuôn mặt giống như nữ tử
thanh xuân hai mươi tuổi.

Bà ta khóc như vậy, trong lòng Tô Hồng Tụ vẫn hoàn toàn lạnh lẽo,

không hề xúc động, binh lính và tướng lĩnh bên cạnh đều không chịu nổi,
từ xưa tới nay, lệ mỹ nhân đều là mộ của anh hùng. Những tướng lĩnh kia
thấy Tôn phu nhân khóc đến đau lòng như vậy, rối rít đi lên, ngươi một câu
ta một câu bắt đầu khuyên nhủ Tô Hồng Tụ, “Tiểu cô nương, nhìn cô
nương tuổi còn trẻ, lòng dạ sao nguội lạnh như vậy? Ba đời Tôn gia độc
đinh mấy đời, chỉ có một nam tử như vậy, cô nương không đi cứu hắn,
không phải để cho cả Tôn gia không người kế tục sao?”

“Đúng vậy, tiểu cô nương, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp,

cô nương đi một chuyến với Tôn phu nhân, có làm sao? Người của Tôn gia
cũng không xơi tái cô nương?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.