MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 257

Sở Dật Đình lên lưng ngựa, Tô Hồng Tụ mắt thấy không cùng hắn được

nữa, không khỏi thò bàn tay nhỏ bé ra, nắm chặt bàn tay to của hắn đang
cầm dây cương, tỏ vẻ lưu luyến không rời, không muốn để cho hắn đi.

Cho dù Sở Dật Đình lạnh lùng bình tĩnh tự kiềm chế như thế nào, bị

nàng như miếng kẹo mè xửng dính chặt lấy, cũng có khuynh hướng không
chống cự nổi.

Mọi người ở ven đường đều chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hai người, Tô Hồng

Tụ lại không hề phát hiện ra, Sở Dật Đình cuối cùng không chịu nổi nữa
quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: “Rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân
không? Nào có nữ hài tử nào quấy lấy nam nhân như vậy?”

Sở Dật Đình nghiêm mặt, mặt không chút thay đổi nhìn Tô Hồng Tụ

chằm chằm. Đoán nàng sẽ biết khó mà lui, nhưng không ngờ Tô Hồng Tụ
coi như không nghe thấy, vẫn nắm chặt tay hắn, giả bộ đáng thương nói:
“Ngươi tới tìm ta nhanh một chút, ta phải trở về mang đồ, ngươi không
đến, ta sợ Vệ Thập Nhị sẽ tìm ta gây rắc rối.”

Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nghe thấy Sở Dật Đình hừ lạnh một

tiếng, đáp lại nàng một câu: “Ngươi không đi gây sự với hắn đã không tệ
rồi, hắn còn có thể làm phiền ngươi?”

Tuy Sở Dật Đình nói vậy, nhưng Tô Hồng Tụ đã sớm lặng lẽ nghe trộm

tiếng lòng hắn, “Ta tiến cung đưa danh mục quà tặng xong sẽ tới đây.”

Tô Hồng Tụ vừa nghe, lập tức vui không thể tả, lúc này mới không tiếp

tục nhìn Sở Dật Đình chằm chằm, cảm thấy mĩ mãn mà đi.

Vừa mới vào phòng, đã nhìn thấy một lão già đầu tóc râu ria đều hoa

râm ra đón, cung kính hành lễ với nàng: “Tiểu thư, ta là quản gia, từ nay về
sau ngài gọi ta lão Lý là được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.