MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 722

xuống, sau đó mình nằm nghiêng bên ngoài, ôm nàng vào lòng lần nữa, nhỏ
giọng nói: “Không sợ, đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi.”

Trong bóng tối lạnh lẽo trong phòng, lồng ngực Sở Hiên ấm áp khác

thường, Tô Hồng Tụ không tự chủ gần sát hắn, dần ngủ yên ổn.

Tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, mở mắt vừa nhìn, Tô Hồng Tụ vừa vặn

thấy Sở Hiên đang ngồi cạnh bàn dùng bữa.

Mặc dù ngày hôm qua Sở Hiên luôn miệng nói muốn Tô Hồng Tụ

chuẩn bị điểm tâm sớm một chút cho hắn trước khi trời sáng, nhưng mà,
giấc ngủ này của Tô Hồng Tụ ngủ đến trưa rồi, Sở Hiên cũng không gọi
nàng.

Thấy Tô Hồng Tụ ngồi vào bên cạnh mình, bưng chén đũa lên, Sở Hiên

ngừng lại một chút, chọc đũa vào món mề vịt, gắp mấy miếng vào trong
chén Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ kinh ngạc, nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, từ đầu đến cuối

mặt Sở Hiên lại không hề thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ah? Sao vậy, hắn không chê mề vịt tởm hả?

Tô Hồng Tụ nghi ngờ không hiểu, bởi vì Sở Hiên gắp quá nhiều đồ vào

trong chén nàng, nàng vốn ăn không hết, nàng gắp lại một phần vào trong
chén Sở Hiên.

Đợi đến khi gắp đồ qua, Tô Hồng Tụ mới bừng tỉnh hiểu ra, nguy rồi,

Sở Hiên thích sạch sẽ nhất, hắn nhất định sẽ không ăn đồ nàng gắp cho hắn,
nhất định sẽ mắng nàng đến máu chó đầy đầu.

Nghĩ như vậy, thân thể nhỏ bé không khỏi co rúc lại, thái độ cũng hơi

buồn buồn không vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.