14
– Cái nút chai bật ghê quá! – Mẹ nói.
Bà đặt xuống bàn một cái khay thủy tinh và một chai to màu xanh:
– Đây là rượu táo, thứ con thích. – Bà nói. – Mẹ biết là nó không được
ngon như ở Công Viên Thần Tiên.
– Ôi, mẹ! – Tôi kêu lên, tim vẫn còn đập thình thịch. – Thế này là được
lắm rồi.
Quả là một ngày sinh nhật tuyệt diệu. Có bánh, rượu táo và nhiều quà
tặng. – Hai băng trò chơi điện tử mới, mấy cái đĩa CD, một cái cặp sách đỏ
và một cái áo vệ sinh màu tía – màu ưa thích của tôi.
Đêm đó trước khi đi ngủ tôi xếp các sách học vào chiếc cặp mới. Tôi
nhìn vào cái lồng trước đây nhốt con Grool thấy trống rỗng, sạch sẽ, cứ như
chưa bao giờ có nó ở trong đó. “Mình đã thoát được con vật khốn kiếp đó” –
Tôi vui sướng nghĩ. – Mình đã thoát được nó thật rồi.
Cuối cùng cả nhà tôi đã tránh được mọi rủi ro.
Đồng hồ ở phòng ngoài điểm mười tiếng, đã đến lúc phải lên giường.
Tôi mặc áo ngủ và vùi mình vào chăn.
Sáng hôm sau khi chuông reo tôi bật dậy khỏi giường chạy tới cửa sổ
nhìn xem thời tiết bên ngoài.
Ồ, không, không thể thế được, tôi buột ra một tiếng kêu sợ hãi.
Qua một đêm, khu vườn phía sau bỗng như biến thành sa mạc. Cỏ ngả
hết cả sang màu nâu. Tất cả những cây thu hải đường đổ rạp xuống đất, chết
héo. Những cây hồng đỏ của bố cũng khô cong, trở nên đen sì.
Tội nghiệp bố quá, tôi nghĩ. Bố rất chăm sóc cho khu vườn đẹp này thế
mà bây giờ… Trong khi chăm chú nhìn khu vườn chết xác xơ, tôi cố gạt đi
một ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu. Nhưng thâm tâm tôi biết đích xác mọi
chuyện này là do đâu mà có.