MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 193

“Nhiếp Vũ! Sao lại là cậu?” Đột nhiên nữ sinh tháo mắt kính xuống,

lúc thấy rõ mặt nàng, tôi sợ ngây người.

“Triệu Ngọc Nhi! Sao cậu lại ở đây?” Tôi quá giật mình, không nghĩ

sẽ gặp cô ấy ở chỗ này.

Có lẽ là hồi tưởng lại chuyện lúc ban đầu, đột nhiên mặt nàng đỏ

bừng, buông lỏng eo tôi ra, tôi cũng vội vàng lui về sau một bước. Chúng
tôi ra khỏi dạ vũ, Vương Học Binh cùng Ngô Thế Vinh vẫn còn ở bên trong
nhảy.

“Triệu Ngọc Nhi tại sao cậu lại ở chỗ này chứ? Cậu học ngành nào

năm thứ mấy?” Tôi cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, làm sao có
thể khéo như vậy, thật là có duyên phận nha.

“Tôi là năm thứ nhất hệ khảo cổ, ngày hôm qua mới tập quân sự xong,

ngày mai sẽ phải bắt đầu đi học, cậu thì sao, chắc cùng trường đi, cậu học
ngành nào?” Triệu Ngọc Nhi cao hứng nhìn tôi.

“Sao có thể! Lúc tập quân sự tôi có thấy cậu đâu! Chúng ta là cùng

một lớp!” Cùng lớp cùng lớp, trong lòng tôi âm thầm cao hứng.

“Cái gì? Chúng ta học chung lớp? Tập quân sự tôi cũng không thấy

cậu? À đúng rồi tập quân sự nam nữ tách ra mà, hèn gì, mà cũng quá trùng
hợp đi?” Vừa nói Triệu Ngọc Nhi vừa ngồi xuống ghế băng bên cạnh tôi.

“Lần trước cậu tới chỗ bọn tôi chơi, cậu còn nhớ không? Thế nào?

Bây giờ cậu thấy khá hơn chút nào không?” Không tới một tháng, nhìn
Triệu Ngọc Nhi trước mặt phát hiện nàng càng ngày càng đẹp, vóc người
cao gầy, bắp đùi thon dài, lỗ mũi hơi hếch, da vô cùng trắng nõn, tóc đen
dài rũ xuống trước ngực, che đi hai chỗ đầy đặn.

“Lần trước may nhờ cậu cứu tôi, nếu không chắc bây giờ tôi đã chết ở

nơi hoang sơn dã lĩnh đó rồi, lần đó hai bạn học của tôi thật thảm...” Vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.