MIKE TYSON - SỰ THẬT TRẦN TRỤI - Trang 31

hơn nữa”. “Sao vậy? Có chuyện gì ở đây sao?” tôi hỏi. Khi ấy tôi chả
tin ai ngoài Bobby cả. Vậy mà bây giờ ông ấy định “sang nhượng” tôi
cho một người khác. “Mày chỉ cần tin ông ấy là được,” Bobby nói.
Một ngày cuối tuần của tháng 3/1980, Bobby và tôi lái xe đến Catskill,
New York. Phòng tập quyền Anh của Cus khi trước là một phòng họp,
nay được sửa sang lại. Nó nằm ngay phía trên một trụ sở cảnh sát.
Phòng không có cửa sổ nên ban ngày vẫn phải mở đèn.
Cus có vẻ ngoài đúng như tưởng tượng của tôi về một vị HLV quyền
Anh. Lùn nhưng cực kỳ cứng cáp, Cus còn có một cái đầu hói. Ông ấy
cũng ăn to nói lớn, nhưng cực kỳ nghiêm túc. Không có lấy một biểu
hiện của niềm vui trên gương mặt ấy. “Chào nhóc, ta là Cus,” ông ấy
tự giới thiệu về mình với chất giọng đặc sệt của khu Bronx. Phụ tá của
Cus là một người trẻ hơn, Teddy Atlas. Bobby và tôi bước vào vòng
để đấu thử cho Cus coi. Thường thì chúng tôi đấu 3 hiệp, nhưng giữa
hiệp 2 thì Bobby tộng cho tôi một cú ngay mũi và tôi bắt đầu chảy
máu ròng ròng. Không đau mấy, nhưng máu me thì đầy mặt. “Thôi đủ
rồi,” người phụ tá Atlas lên tiếng.
“Không, xin ngài cho con đấu nốt hiệp này và cả hiệp sau nữa đã. Bọn
con vẫn thường chơi trong 3 hiệp,” tôi nài nỉ vì muốn có thêm cơ hội
để gây ấn tượng cho Cus. Nhưng ông ấy bảo không cần và cho trận
đấu ngưng lại. Tôi nghĩ mình thế nào cũng bị chê bai. Nhưng khi tôi
và Bobby rời khỏi vòng, Cus đã đến nói với Bobby: “Chúng ta đang
có ở đây một nhà vô địch hạng nặng trong tương lai”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.