MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 46

sáng, rất có tinh thần. Chỉ trong áo bào thông thường của đạo sĩ, hắn lại
mặc ra phong thái anh tuấn bức người.

“Ngươi không cần cáu, ta thực không quan tâm.”

Hắn hừ một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại quét về phía

cửa: “Nhanh đi!”

Ta sợ hãi, chẳng biết lúc nào, hai tên đạo sĩ kia đã lén lút chuồn đi!

“Đỡ ta!” Hắn tựa hồ rất không tình nguyện nói.

Ta lúc này mới nghĩ đến thể lực hắn còn chưa khôi phục, nam tử thành

niên bình thường đều có thể đánh ngã hắn.

Võ công hắn cao cường như thế, chắc hẳn khó có lúc nhu nhược như thế

này — thực muốn bắt nạt một phen!

Nhưng thấy hai mắt băng lãnh — quên đi, ta cư nhiên có chút không

dám.

Ta đứng qua đỡ của cánh tay hắn: “Không bằng ta cõng ngươi xuống

núi trước, đợi ngươi thể lực khôi phục sau đó hai ta lại lên núi, đem nơi tồi
tệ này đạp đổ?”

Nếu hai chúng ta liên thủ, hai trăm tên đạo sĩ cũng đánh ngã.

Trong mắt hắn lóe lên sát ý rất nặng, chậm rãi nói: “Được!”

Trong lòng ta thoải mái, đỡ hắn đi đến gian ngoài.

“Loảng xoảng !” Một tiếng nổ lớn. Ta chợt thấy không ổn.

Ngoài cửa chẳng biết lúc nào lại có thêm rất nhiều song sắt, đem toàn

bộ căn phòng bao lại!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.