MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 555

Dung mạo của nàng tuy rằng thua kém tiểu thư của em, nhưng nàng tới,
khẳng định em sẽ bị Hoàng Vương vứt bỏ!” Tiểu Lam nhất thời có chút rối
rắm lên.

Chúng ta đứng ở trong chính sảnh, xa xa đã nghe thấy tiếng cười trong

sáng. Hai ta nghi ngờ vạn phần, lại chỉ thấy Hoàng Vương gia ngẩng đầu
sải bước đi tới, tay phải nâng một nữ tử, phía sau là hai tên thân tín. Nữ tử
ấy áo ngắn thắt lưng, quần dài thướt tha tinh tế, trên eo là đai ngọc nạm
vàng, tư thế oai hùng bừng bừng nhưng cũng xinh đẹp không gì sánh được.

Chỉ nghe Hoàng Vương gia cúi đầu nói với nữ tử ấy: “Nam Tấn quả thật

có vật như ngươi nói? Có cơ hội bản vương nhất định muốn đi xem một
chút.”

Nữ tử xinh đẹp cười nói: “Yên Chi xin đợi vương gia đại giá!”

Hoàng Vương gia lại cười ha ha một trận. Ta rốt cuộc nhịn không được,

bước dài xông tới, nắm chặt bờ vai nữ tử kia: “Yên Chi!”

Trầm Yên Chi quàng tay ôm ta, nàng cũng kích động giống ta: “Thanh

Hoằng!”

Sau khi từ biệt tại thành Miện Châu, đã gần một năm. Ngày đó nàng

trọng thương hấp hối, Lâm Phóng triệu tập danh y trong thiên hạ đến chữa
trị cho nàng, từ Võ Xương đưa về phía nam. Nghe nói cuối cùng một danh
y phía nam đã cứu nàng một mạng, mất non nửa năm mới dưỡng thương
khỏi. Không ngờ lần này Lâm Phóng cư nhiên triệu nàng tới đây.

Yên Chi vỗ vỗ bờ vai của ta, rồi buông ra. Nhanh chóng đi đến trước

mặt Lâm Phóng đang ngồi ở trong sảnh uống trà: “Minh chủ! Yên Chi đến
chậm.”

Lâm Phóng đặt chén trà xuống: “Không muộn. Chính lúc này cần ngươi

trợ giúp một tay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.